Đội hình không bằng Thượng Kiếm Tông, nhưng cũng không thể coi thường.
Mà lúc này, một con yêu thú xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó nhìn hắn chằm chằm rồi nói tiếng người: “Loài người, trả thú châu cho Dị Thú Tông ta đi”.
Diệp Quân không trả lời mà nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt rồi nhìn Nhị Nha.
Nhị Nha bỏ xâu kẹo hồ lô ra, tiến lên một bước gầm lên một tiếng.
Ầm!
Luồng uy áp yêu thú đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể cô bé, thoáng chốc nét mặt những con yêu thú đều thay đổi, chúng đồng loạt lùi về sau nhìn Nhị Nha trước mặt với ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhị Nha nhìn đám yêu thú: “Trả cho các ngươi cũng được, vậy thì các ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn ở dưới đó”.
Nghe thấy câu này, nét mặt đám yêu thú cực kỳ khó coi.
Lúc này, yêu thú cầm đầu trầm giọng bảo: “Chúng ta không thể nào khuất phục trước nhân loại được!”
Rõ ràng là xem thường Diệp Quân mà!
Nghe thấy lời này của yêu thú, trong mắt Nhị Nha lóe lên vẻ tàn ác: “Cháu ta cần ngươi khuất phục chắc?”, nói xong cô bé tiến về phía trước, tung ra một quyền!
Nét mặt con yêu thú đó thay đổi, nó không ngờ Nhị Nha lại ra tay, không còn đường lui, nó chỉ đành cắn răng xông lên.
Yêu thú lao thẳng vào Nhị Nha!
Cứng đối cứng!
Rầm!
Đột nhiên, trong mắt mọi người, yêu thú Mệnh Vận Đại Đế bị một quyền của Nhị Nha đánh bay ra xa hàng mấy nghìn trượng.
Mà nó còn chưa dừng lại, Nhị Nha đã lại lao tới trước mặt nó, đấm thêm một lần nữa.
Ầm!
Trong tiếng hét thảm thiết chói tai, yêu thú kia lại bị đánh bay.
Tiếp theo, Nhị Nha đánh cho yêu thú đó một trận no đòn trước mặt toàn bộ yêu thú còn lại, mà con yêu thú đó thì thậm chí còn không có sức để chống trả.