Đương nhiên hắn hiểu, sở dĩ đối phương lấy lòng như thế, chắc chắn không chỉ vì hắn có thực lực và thiên phú.
Cái người ta xem trọng chắc hẳn cũng có cả bối cảnh phía sau hắn.
Là người đứng đầu một tông môn, cách nhìn nhận sự việc chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều phương diện.
Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên dừng lại, sau đó bà ấy nói: “Thử xem truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông kia đi!”
Diệp Quân gật đầu: “Con đang có ý định đó đây”.
Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng trên không trung, mở lòng bàn tay ra, quyển trục xuất hiện trong tay hắn, hắn vừa mở quyển trục, một tia kiếm quang đã bay vào giữa chân mày hắn.
Oanh!
Trong nháy mắt, vô số tin tức tràn vào đầu Diệp Quân.
Rất toàn diện!
Trong truyền thừa kiếm đạo này có lý niệm kiếm đạo và kinh nghiệm tu đạo của tổ tiên kiếm tu của Thượng Kiếm Tông qua các thời đại, ngoài ra còn có vô số truyền thừa kiếm kỹ.
Đều rất mạnh!
Diệp Quân như hạn hán gặp mưa rào, rất hưng phấn.
Kinh nghiệm của những người đi trước này thật sự rất quan trọng với hắn.
Vì cái hắn thiếu nhất hiện tại chính là nền tảng.
Hiểu biết của hắn với kiếm đạo hiện tại quá ít, mà truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông trước mắt vừa khéo có thể bù đắp thiếu sót này giúp hắn.
Dần dần, Diệp Quân từ hưng phấn trở thành khiếp sợ, vì hắn phát hiện, văn minh kiếm đạo vào thời nền văn minh Thần Đạo rất mạnh, đặc biệt là có một vài kiếm đạo đặc biệt khiến hắn khiếp sợ không thôi. Nền văn minh kiếm đạo thời đại đó rất rạng rỡ, trăm hoa đua nở.
Thông qua những kiếm đạo này, hắn cũng như được đi tới thời đại có nền văn minh Thần Đạo sáng chói kia.
Thời đại đó, chủ nhân bút Đại Đạo là người mạnh nhất, nhưng những kiếm tu kia cũng là những tồn tại rất nổi bật vào thời đại nền văn minh Thần Đạo đó.
Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn Diệp Quân trước mắt, thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn, bà ấy biết e rằng thực lực của tên nhóc này lại sắp nâng lên rồi.
Diệp Quân là người có thiên phú yêu nghiệt nhất mà bày ấy từng thấy, thật sự là một chàng trai kế thừa hoàn mỹ thiên phú của cha mẹ.
Chỉ có một điều khá đáng tiếc là hắn nhận tổ quy tông quá sớm, nếu có thể rèn luyện thêm bên ngoài, nâng cao ý chí thì sẽ tốt hơn. Vì tiết tấu cuộc sống của Diệp Quân bây giờ thật sự quá nhanh, ngày ngày đều đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình.
Tiết tấu như thế có lợi cũng có hại, chỗ hại ở đây là Diệp Quân không thể dừng lại, phải tu luyện một cách điên cuồng để nâng cao thực lực của mình, dễ dàng nóng vội.
Nhị Nha ở bên cạnh liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Niệm Niệm cô nương, Tiểu Bạch nói bên phải có bảo bối”.