Nơi chân trời, Cố tả sứ nhìn thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, ông ta không ngờ kiếm tu trẻ tuổi trước mặt lại có thể dùng một chiêu kiếm phá được quyền ấn của mình.
Nhưng ông ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Quân đã cầm kiếm lao tới trước mặt ông ta.
Cố tả sứ cũng bước lên một bước, lại đánh ra một quyền.
Hai bên đối đầu trực diện!
Vèo!
Quyền của Cố tả sứ vừa đánh ra, kiếm của Diệp Quân đã chém nát khí thế của quyền này, ngay sau đó, cánh tay phải của ông ta bay ra ngoài.
Một kiếm chém bay cánh tay phải của Cố tả sứ, Diệp Quân cũng hết sức sững sờ, nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, thuận thế chém thêm một kiếm về phía Cố tả sứ.
Cố tả sứ vô cùng hốt hoảng, lúc này, ông ta đã khiếp sợ vạn phần, không dám tiếp tục đối chiến trực tiếp mà vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.
Vèo!
Kiếm chém vào khoảng không, nhưng thời không trước mặt Diệp Quân cũng đã vỡ vụn.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay, lòng cũng khiếp sợ tột cùng.
Kiếm này sắc bén đến thế sao?
Xa xa, Cố tả sứ nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, ánh mắt kinh hãi: “Kiếm này là kiếm gì?”
Diệp Quân nhìn Cố tả sứ, thản nhiên châm chọc: “Kiếm của cha!”
Dứt lời, hắn lại hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí.
Thấy Diệp Quân lại tiếp tục đánh tới, con ngươi Cố tả sứ co rút lại, lúc này ông ta không dám coi nhẹ đối phương thêm nữa, tay trái ông ta xòe ra, sau đó lại nắm chặt, tích tắc sau, tinh không bốn phía đột nhiên bùng lên mấy nghìn vạn quyền ý, những quyền ý này ầm ầm mãnh liệt trào lên, cuốn về phía Diệp Quân như sóng triều dữ dội.
Chứng kiến biển quyền ý đổ về phía mình, Diệp Quân càng thận trọng, hắn thu kiếm, nhấc khiên cổ bên tay trái lên, chắn trước người.
Rầm…
Diệp Quân đứng giữa không trung, quyền ý vô tận ầm ầm lao vào khiên cổ màu đỏ đồng trên tay trái hắn, thời không bốn phía không ngừng vỡ vụn và tan biến, nhưng hắn không hề lùi lại nửa bước.
Hồi lâu sau, biển quyền ý cũng biến mất.
Diệp Quân vẫn đứng đó, không chút tổn hại, không chỉ bản thân hắn không hề bị ảnh hưởng mà ngay cả tấm khiên cổ màu đỏ đồng trên tay cũng không hề hư hại, không có lấy một vết xước.
Thấy thế, sắc mặt Cố tả sứ đã cứng đờ ra.
Diệp Quân cũng vô cùng khiếp sợ, hắn nhìn tấm khiên cổ trong tay, nuốt nước miếng, thật không thể tin nổi.
Món đồ này hình như hơi mạnh quá!