Chẳng lẽ được làm từ sừng của Nhị Nha cô nương?
Mà lúc này, Tiểu Bạch lại bỗng đưa móng vuốt ra.
Ù!
Ở nơi sâu trong tinh không, một tiếng kiếm ngân bỗng nhiên vang vọng, giây tiếp theo, một thanh kiếm phá không bay tới, cuối cùng vững vàng dừng lại trên móng vuốt của nó.
Thanh kiếm này có tên là kiếm Thanh Huyên!
Tiểu Bạch đặt kiếm Thanh Huyên vào tay Diệp Quân…
Tay trái cầm khiên phòng ngự số một thế gian!
Tay phải cầm lợi kiếm sắc bén nhất thế gian!
Lúc này, ngay cả Diệp Quân cũng lâm vào bối rối.
Cảnh giới đã vọt thẳng lên tới Đại Đế rồi!
Đại Đế đó!
Tăng một lúc mấy cảnh giới.
Quan trọng nhất là, hắn còn được thêm một bộ trang bị…
Kiếm Thanh Huyên!
Dĩ nhiên Diệp Quân cũng biết, đây là kiếm của cha mình.
Hắn không ngờ, Tiểu Bạch lại triệu hoán cả kiếm Thanh Huyên của cha tới đây.
Nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng tấm khiên cổ màu đỏ đồng trong tay, Diệp Quân trầm mặc.
Nếu dùng hai vật này thì có vẻ không được hay lắm.
Nội tâm hắn vẫn kháng cự việc này.
Hắn vẫn mong có thể dựa vào thực lực của chính mình để đối mặt với tất cả, không muốn chỉ mang danh con cháu cường giả nọ kia, không dựa dẫm vào bất cứ vật ngoài thân nào…
Bấy giờ, xa nơi chân trời, Cố tả sứ đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Dùng bí pháp để tăng cảnh giới lên Đại Đế, lại thêm hai thần vật… Thế cũng tốt thôi, để người khác khỏi nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không tôn trọng võ đức, nào, tới đi!”
Nói đoạn, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Ầm!
Một quyền ấn cao vạn trượng từ chân trời đổ xuống, nó lướt qua nơi nào, thời không chốn đó liền sôi trào rồi từ từ vỡ vụn.
Đúng lúc này, Diệp Quân bất ngờ đạp mạnh chân phải, hóa thành một luồng kiếm quang, phóng lên cao.