Tất cả cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh xung quanh đồng loạt phóng lên cao, bay đến vũ trụ Quan Huyên.
Đi đến vũ trụ Quan Huyên!
Đâm đầu vào chỗ chết để tìm cơ hội sống!
Tịnh Thần hiểu rất rõ, bây giờ Vĩnh Sinh Giới đã bị huỷ diệt, bọn họ không còn đường lui nữa, vả lại, hai bên đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Cầu xin tha thứ?
Vĩnh Sinh Đại Đế là người đầu tiên không đồng ý.
Bị phong ấn gần trăm triệu năm mới có thể xuất hiện tên đời một lần nữa, sau đó đi cầu xin?
Nền văn minh Vĩnh Sinh không thể mất mặt như thế được.
Hơn nữa nền văn minh Vĩnh Sinh hiện tại rất thiếu tài nguyên, dù là linh nguyên hay linh mạch cũng đều thiếu.
Vì thế, Tịnh Thần quyết định chiến đấu một lần nữa.
Đương nhiên không thể tiếp tục chiến đấu ở đây nữa, vì ông ta biết nếu dời chiến trường sang vũ trụ Quan Huyên, những cao thủ nơi này sẽ ném chuột sợ vỡ bình, kể cả kiếm khí của nhóc con màu trắng kia, dù có còn, chắc chắn nó cũng không dám sử dụng một cách không suy nghĩ!
Một tia kiếm khí kia sẽ có thể huỷ diệt cả một vùng vũ trụ tinh hà!
Thấy mấy người nhóm Tịnh Thần đi về phía vũ trụ Quan Huyên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, sao hắn có thể không hiểu ý đồ của những người này được? Hắn vội vàng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông lên.
Ông lão Chiêm sư dẫn đầu kia đột nhiên xoay người, mở lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt, một ngọn lửa phóng lên cao từ lòng bàn tay của ông ta, sau đó biến thành biển lửa cuộn trào về phía Diệp Quân.
Thấy ngọn lửa ngút trời đập vào mặt, Diệp Quân tiến lên, chém xuống một kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo bảy mươi tia kiếm!
Vụt!
Kiếm chém xuống, sóng lửa lập tức vỡ ra, mà lúc này, mấy người ông lão áo đạo sĩ đã biến mất trong tầm mắt của Diệp Quân.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên khó coi!
An Nam Tịnh đi tới bên cạnh hắn, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng”.
Diệp Quân nhìn về phía An Nam Tịnh: “Vẫn còn kế hoạch khác à?”
An Nam Tịnh gật đầu.
Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì ngay lúc này, cuối tầm mắt có hai tia kiếm khí bay lên cao, màn trời lập tức bị nứt ra.
Thấy cảnh này, Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cô cô!”
Hắn rất quen thuộc với khí thế của hai tia kiếm khí kia, chính là người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng từng cứu hắn lúc trước.