Có tiếng kiếm minh trỗi dậy từ nơi xa xôi, lan xa bốn phía. Một khắc sau, một người phụ nữ phá không xuất hiện trước mặt họ.
Chính là Mộ Niệm Niệm.
Bà ấy mặc váy dài màu xanh, tay cầm trường kiếm, thoát tục tuyệt trần.
Thấy Diệp Quân, bà cười: “Tiểu tử tiến bộ nhanh đấy”.
Hắn đáp lại: “Nhờ công Nhị Nha cô nương cả”.
"Đúng!"
Lời hắn vừa dứt, Nhị Nha đã xuất hiện với Tiểu Bạch trên vai, tay đưa kẹo hồ lô lên liếm, nghiêm túc nói: “Dưới sự dạy dỗ của ta, sức mạnh của thằng cháu... của Tiểu Quân đã tăng lên rất nhiều, giờ đã có thể ăn ba cú đấm của ta rồi!"
Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười.
Mộ Niệm Niệm cười mỉm chi: “Lát nữa có một trận đánh, Nhị Nha cô nương có tham gia không?"
Cô bé vốn định đồng ý, nhưng rồi nhớ ra gì đó mà nhìn sang An Nam Tịnh.
Muốn đánh nhau gì phải được An tỷ cho phép đã.
Bà ấy gật đầu: “Đi theo đi”.
Nhị Nha hớn hở cười to: “Được!"
Diệp Quân hỏi An Nam Tịnh: “Chỉ có chúng ta thôi ư?"
An Nam Tịnh gật đầu: “Chỉ chúng ta thôi”.
Diệp Quân ngần ngừ: “Có phải hơi ít không?"
An Nam Tịnh ngẫm nghĩ: “Đúng là ít thật”.
Rồi nói tiếp trước khi hắn kịp mở miệng: “Vị Nhiên cô nương”.
Uỳnh!
Một luồng khí tức hùng hậu phóng từ dưới lên cao, để một người phụ nữ xuất hiện.
Trang Vị Nhiên.
Bà ấy mặc váy trắng dài phết đất, gương mặt lãnh đạm hững hờ, tay cầm Phương Thiên Họa Kích.
An Nam Tịnh lại gọi: “Thiên nữ cô nương”.
Uỳnh!
Lại một luồng khí tức xuất hiện từ bốn phía, một người phụ nữ khác chậm rãi bước tới.
Đại tỷ của U Minh Điện - Thiên nữ.
An Nam Tịnh nói với Diệp Quân: “Đủ rồi đấy”.
Hắn cười: “Vâng!"
Bỗng Nạp Lan Ca nói: “Chúng ta có truyền tống trận”.
Rồi quay sang gọi: “Ám U”.
Ông ta xuất hiện, vươn tay thả một tia sáng vàng ra. Nó hóa thành một truyền tống trận dài đến vạn trượng trước mặt mọi người.