Quả thật là có lợi ích, hơn nữa còn không ít.
An Nam Tịnh chuyển đề tài: “Nếu nền văn minh Vĩnh Sinh phát động chiến tranh với vũ trụ Quan Huyên, vậy thì người được lợi cuối cùng chắc chắn là Chân vũ trụ, cậu gặp Vĩnh Sinh Đại Đế rồi, người này thế nào?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vừa bước ra đã tự xưng mình vô địch”.
An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh: “Tiền bối hiểu gì cơ?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Chuẩn bị chiến đấu đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
An Nam tịnh nói: “Ta đi gọi người”.
Dứt lời, bà ấy xoay người đi biến thành dài cầu vồng dài rồi biến mất ở tận cuối tinh không.
Diệp Quân đứng đó nhìn vào tinh không, lặng thinh một lúc rồi mới xoay người rời đi, vừa xoay người lại, một cô gái bước đến trước mặt hắn.
Chính là Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca nhìn hắn, nụ cười động lòng cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nhìn thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nở nụ cười, hắn bước đến trước mặt Nạp Lan Ca rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nạp Lan Ca đỏ mặt: “Quanh đây còn có người đấy”.
Diệp Quân bật cười: “Có người thì sao chứ? Huynh ôm vợ mình, điều này chính đáng”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, đôi mắt hiện lên nụ cười: “Sao huynh lại vui đến thế?”
Diệp Quân khẽ ôm Nạp Lan Ca, nói: “Nhìn thấy muội nên rất vui”.
Nghe thế, Nạp Lan Ca lại nở nụ cười động lòng người, hai tay cô ôm lấy hông Diệp Quân khẽ nói: “Thấy huynh, muội cũng rất vui”.
Diệp Quân vừa định nói gì thì Nạp Lan Ca bỗng nói: “Nam Cung Tuyết cô nương rất xinh đẹp đó thì sao?”
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Quân trở nên mất tự nhiên.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Không phải muội muốn giám sát huynh, là mẹ lo cho huynh nên để lại một đội mật thám, thế nên…”
Diệp Quân cười khổ, thật sự hết cách giải thích mà.
Nạp Lan Ca bỗng hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương đẹp hơn muội sao?”
Câu hỏi chết người!
Diệp Quân bỗng kéo tay Nạp Lan Ca, khẽ nói: “Không nói chuyện này nữa được không?”