Tịnh Thần trầm giọng nói: “Nhưng cuối cùng nền văn minh Thần Đạo đã bị Chân Thần lật đổ”.
Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bà ta không giết luôn chủ nhân bút Đại Đạo?”
Tịnh Thần im lặng không đáp, không thể trả lời vì ông ta cũng không biết, hơn nữa đây cũng là điều ông ta nghi ngờ.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Đương nhiên chúng ta không thể xem thường Chân vũ trụ này”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, Chân vũ trụ rất mạnh nhưng họ đã đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên hàng ngàn vạn năm mà vẫn không thể tiêu diệt được vũ trụ Quan Huyên, thế nên chúng ta cũng phải thận trọng khi đối mặt với vũ trụ Quan Huyên”.
Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười nói: “Tịnh Thần, ta biết vì năm đó chúng ta đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại nên bây giờ ngươi trở nên cẩn trọng hơn. Thận trọng là tốt nhưng ngươi không nên thận trọng quá mức, sợ Đông sợ Tây sẽ đánh mật sự kiêu ngạo và chính trực”.
Tịnh Thần lặng thinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế nói tiếp: “Dù là vũ trụ Quan Huyên hay Chân vũ trụ cũng đều là kẻ thù của chúng ta”.
Ông ta nhìn về tận cuối tinh không ở đằng xa, cười nói: “Nếu ta đã sống lại thì sẽ làm cho nền văn minh Vĩnh Sinh trở lại thế gian, cho người đời độc tôn Vĩnh Sinh Đạo của ta. Thời đại này vẫn là của chúng ta”.
Tịnh Thần nhắc nhở: “Từ Nhu cô nương của Chân vũ trụ muốn chúng ta và vũ trụ Quan Huyên cùng bị thua thiệt đấy”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Sao ta có thể không nhìn ra mưu kế đó của cô ta chứ, chẳng qua vừa đúng ý ta thôi”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, ông ta nói: “Thứ nhất, thanh niên đó có mang theo rất nhiều thần vật trên người, ta cần những thần vật của hắn, nhất là cây thần tự nhiên đó. Ta muốn dựa vào cây này để hồi phục vết thương của mình, thứ hai, vũ trụ Quan Huyên yếu hơn Chân vũ trụ, dễ tiêu diệt hơn, đợi đến khi vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt, chúng ta sẽ quay lại dồn hết sức đối phó với Chân vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Đế chủ, hai vị kiếm tu đứng đằng sau thanh niên đó có thực lực hơn cả Mệnh Vận Đại Đế”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhắm mắt lại: “Vậy theo các ngươi nghĩ nên tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước hay Chân vũ trụ trước?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ý kiến của ta là chờ đợi, cố gắng trưởng thành không vội xưng bá toàn vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cũng gật đầu, cách này là cách an toàn nhất, vì sau khi đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, ông ta cũng phát hiện vũ trụ này không tầm thường như thế, nếu như phát động chiến tranh bừa bãi, có thể sẽ bị tổn thất.
Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Bây giờ việc chúng ta cần làm nhất là gì?”
Nghe thế ông lão mặc áo đạo sĩ và Tịnh Thần đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.
Bây giờ họ thiếu cái gì?
Thiếu tiền!