Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Từ Nhu, nói: “Cho nên, bây giờ tỷ muốn ra tay với ta sao?”
Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Hắn có tử thù với nền văn minh Vĩnh Sinh mới là tình huống có lợi nhất cho Chân vũ trụ chúng ta, ai cũng có thể đi cứu hắn, chỉ muội là không được. Thêm nữa, mong muội hãy nhớ kỹ thân phận của mình, muội là thần linh của Chân vũ trụ, là thống lĩnh của quân cấm vệ, muội là người đi ra từ thôn Thạch, chẳng lẽ muội muốn phản bội Chân vũ trụ, phản bội thôn Thạch, phản bội đại tỷ chỉ vì một gã đàn ông sao?”
Chấp Kiếm Nhân trừng mắt nhìn chòng chọc vào Từ Nhu, hai tay siết chặt, mỗi lời Từ Nhu nói tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim.
Từ Nhu còn định nói thêm điều gì, Chấp Kiếm Nhân đã nói khẽ: “Từ Nhu, ta không muốn thấy hắn chết”.
“Hả?”
Từ Nhu nổi giận quát lên: “Sao muội lại thích hắn chứ? Hả? Sao muội có thể…”
Nói đến đó, Từ Nhu lại chợt nhớ đến điều gì, con ngươi co rút lại: “Bí cảnh Vĩnh Sinh, ở trong bí cảnh Vĩnh Sinh, đã xảy ra chuyện gì với hai người…”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Nhu đang giận dữ: “Tỷ nói rất đúng, hắn là kẻ địch của Chân vũ trụ, các người đối phó với hắn như thế không có gì sai, bởi nói sao thì chúng ta cũng là kẻ địch, nếu đã là địch thì có tính kế thế nào cũng không quá đáng, nhưng…”
Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về nơi xa xôi trong không trung: “Nhưng ta vẫn muốn đi cứu hắn!”
Từ Nhu cả giận quát: “Vì sao? Vì sao?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ khẽ cười: “Bởi vì muội không muốn hắn bị người ta ức hiếp!”
Dứt lời, nàng ta bỗng hóa thành một luồng kiếm quang, phóng vút lên cao.
“Càn rỡ!”
Trong thinh không, giọng Từ Nhu đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một hơi thở cực mạnh đã khóa chặt luồng kiếm quang kia, ép chặt Chấp Kiếm Nhân lại một chỗ.
Từ Nhu xuất hiện trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nàng ấy nhìn Chấp Kiếm Nhân, lạnh lùng nói: “Nào, để ta xem xem mấy năm nay kiếm đạo của muội có tiến bộ không”.
Nếu đã không khuyên được thì đành phải dùng vũ lực thôi.
Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, nàng ta quay sang nhìn Chân Vô Ngã, người phụ nữ trước mặt đây nếu thật sự còn chút ít tình nghĩa nào với chàng thiếu niên kia thì lần này thiếu niên ấy có thể được cứu rồi.
Thấy Chấp Kiếm Nhân nhìn mình, Chân Vô Ngã chỉ trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân nhắm mắt lại: “Hai người cùng lên đi”.
Dứt lời, nàng ta đột nhiên vung kiếm.
…
Trong không trung, Diệp Quân ngự kiếm bay đi. Sau khi cảnh giới tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ của hắn cũng tăng cao, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự đeo bám của đám cường giả phía sau, bọn họ vẫn bám sát không rời.
Đột nhiên, sau lưng Diệp Quân truyền tới một tràng ngâm xướng cổ xưa.
Diệp Quân chợt cảm thấy bất an. Ngay sau đó, thời không trước mặt hắn bất chợt rung chuyển, Diệp Quân phát hiện, thời không nơi này đang chảy ngược, hắn đang chạy về phía trước nhưng giờ đây đã biến thành chạy về phía sau.
Diệp Quân vô cùng kinh hãi, vội chém mạnh một kiếm xuống.
Roẹt!
Kiếm quang rạch vỡ màn trười trước mắt.
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đã đứng trước mặt hắn, sáu vị Mệnh Vận Đại Đế bao vây xung quanh.
Vậy là tổng cộng có bảy vị Mệnh Vận Đại Đế vây lấy Diệp Quân ở nơi này.
Hơn nữa, ông lão khoác áo đạo sĩ này còn là một vị thuật sư.