Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi cũng thú vị đấy, thế mà lại bị người ta che giấu thiên cơ, hơn nữa còn có đạo ấn, ngươi cũng có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo à? Ông ta chết rồi sao? Ha ha…”
Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta nghe nói Vĩnh Sinh Đại Đế có danh xưng là Đại Đế đứng đầu vạn cổ, sao cũng muốn cướp đồ của người khác thế?”
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười nói: “Ta cứ cướp đấy thì sao? Nếu ngươi không phục thì đánh với ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Ta không chỉ cướp đồ mà còn muốn giết người cướp của nữa”.
Ông ta vừa nói vừa cách không trung tung ra một quyền với Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn, Vĩnh Sinh Đại Đế chính là người bất khả chiến bại của thế gian.
…
Khi cú đánh này giáng xuống, Diệp Quân chỉ cảm thấy giữa trời đất chỉ còn hắn và cú đánh này, một luồng khí tức chết chóc tới gần, khiến người ta không thở nổi.
Mặc dù ý chí của hắn có thể chống lại cú đánh này để không bị hủy diệt, nhưng thực lực của hắn không cho phép hắn chống lại sức mạnh này.
Chắc chắn sẽ chết!
Sức mạnh tuyệt đối nghiền nát!
Diệp Quân nhìn cú đánh đó, hắn biết mình không còn khả năng sống sót nữa.
Đây là sức mạnh nghiền nát thật sự, mọi trí tuệ và mưu kế đều tan thành mây khói.
Diệp Quân cười khổ.
Cô cô vừa đi, kẻ thù mạnh đã tới, hắn thật bi thảm.
Ngay lúc Diệp Quân sắp bị cú đánh chôn vùi, một bàn tay nắm lấy bả vai hắn, một giây sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai hắn: “Mạng của ngươi là của ta!”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.
Chính là Chấp Kiếm Nhân!
Chấp Kiếm Nhân chém về phía trước, một đạo kiếm khí phóng ra.
Kiếm khai thiên địa!
Bùm!
Nhát kiếm này chém xuống, quyền thế kia bị chặn lại trên bầu trời.
Vĩnh Sinh Đại Đế hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này: “Kiếm tu, thú vị đây!”
Nói xong, ông ta lại tung một quyền nữa.