Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói: "Lai lịch của hắn rất không bình thường, vận mệnh tương lai của hắn là trời sinh, cũng đã bị người khác che giấu. Mà trong số những người ta quen biết, người có thể có được những thủ đoạn như vậy cũng chỉ có hai người, một người là Vĩnh Sinh Đại Đế - người vô địch trong số những Đại Đế năm đó, còn một người là chủ nhân bút Đại Đạo”.
Nam Cung Tuyết nắm chặt hai tay, trầm mặc không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng nói tiếp: "Tương lai, người này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn, nếu con đi theo hắn, hơn nữa đủ khả năng giúp đỡ hắn thì nhất định phải có được thực lực mạnh. Nếu không, cho dù con đi theo hắn, cuối cùng cũng sẽ chỉ trở thành một bình hoa di động, sau đó sẽ dần dần bị lãng quên”.
Nam Cung Tuyết siết chặt hai nắm đấm, mãi lâu sau mới thở dài một hơi, khổ sở nói: “Con có thể cảm nhận được, dường như huynh ấy không... thích con lắm, hoặc là huynh ấy căn bản không hề thích con, chỉ là không nhẫn tâm từ chối con mà thôi, cho nên mới dẫn con theo như vậy”.
Người phụ nữ váy trắng đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, thấp giọng thở dài: "Con bé ngốc, tuyệt đối không được quá nhiệt tình với đàn ông, con từng nghe đến câu nói này chưa? Càng dễ dàng có được thì càng không được quý trọng. Bây giờ việc con nên làm là nâng cao thực lực cho thật tốt, tạo sự nghiệp riêng, bản thân hoàn toàn tự lập, không dựa dẫm vào hắn, chẳng những không dựa dẫm, mà còn có khả năng giúp đỡ được cho hắn!"
Nam Cung Tuyết nhìn người phụ nữ váy trắng: “Nếu như huynh ấy cứ mãi không thích con thì sao?"
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu cười nói: "Con bé ngốc, con thích hắn là chuyện của con, hắn thích con hay không là chuyện của hắn. Không phải con cứ thích hắn thì hắn chắc chắn sẽ thích con, thế gian này không có chuyện như vậy đâu”.
Trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Tuyết gật đầu nói: "Con hiểu rồi ạ!"
Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Việc con nên làm bây giờ là nâng cao thực lực, lập nên sự nghiệp! Con phải nhớ kỹ, phụ nữ chúng ta, cho dù có thích một người đàn ông đến mức nào, cũng không thể đánh mất bản thân và nhân cách độc lập của mình. Một người phụ nữ đánh mất bản thân và nhân cách của mình thì sẽ bị người khác coi thường!"
Nam Cung Tuyết gật đầu: "Con hiểu rồi ạ”.
Khóe môi người phụ nữ váy trắng khẽ nhếch lên: “Sau khi trở thành Đại Đế, con hãy so tài với hắn, đánh hắn một trận”.
Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: "Vì sao ạ?"
Người phụ nữ váy trắng nói: "Phải để cho hắn biết, bây giờ con đã là Đại Đế, được một Đại Đế yêu thích thì chắc chắn trong lòng người đàn ông sẽ rất đắc ý. Rất nhiều đàn ông đều có một ý nghĩ khá biến thái, đó là phải chinh phục được người phụ nữ mạnh hơn mình, gọi là khát vọng chinh phục, con phải khơi dậy khát vọng chinh phục của hắn, hiểu không?"
Nam Cung Tuyết chớp mắt: “Sư phụ, người biết nhiều thứ thật đấy!"
Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Ta còn biết rất nhiều chiêu khác nữa, sau này sẽ dạy hết cho con!"
Nam Cung Tuyết hơi hiếu kỳ: “Chiêu gì vậy ạ?"
Người phụ nữ váy trắng chớp mắt dí dỏm, bà ấy cúi người thì thầm bên tai Nam Cung Tuyết.
"Ôi!"
Không biết Nam Cung Tuyết đã nghe được gì, sắc mặt bỗng đỏ bừng như lửa đốt, xấu hổ che mặt, run giọng nói: "Nơi... Nơi đó cũng được sao? Cái này, cái này...”
Nhìn Nam Cung Tuyết thẹn thùng trước mặt, người phụ nữ váy trắng cười nói: "Đương nhiên là được...”
Bà ấy lại cúi người thì thầm vài câu bên tai Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết e thẹn, cơ thể lập tức run lẩy bẩy, nắm lấy tay người phụ nữ váy trắng, không dám để cho bà ấy nói tiếp, run giọng lên tiếng: "Sư phụ, xấu... xấu hổ quá đi mất, chúng ta vẫn nên bắt đầu truyền thừa đi ạ!"
Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Được!"