Nam Cung Hàn khẽ nói: “Chuyện này rất đơn giản, chẳng phải hắn đánh Tuyết Trần sao? Tuyết tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta chỉ cần đứng yên nhìn là được, sau lưng hắn có người hay không, có phải là người của Võ Tông và Thánh Tông hay không thì sẽ biết sớm thôi”.
Sơn bá cười nói: “Tuyệt!”
Ông ta lại nói: “Tuyết tiểu thư…”
Nam Cung Hàn nhắm mắt lại: “Nếu nó đã tự lựa chọn đi theo người đàn ông này thì nó phải tự gánh lấy mọi hậu quả”.
Sơn bá khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tình thân mà đặt giữa đại tộc thì chẳng là gì.
…
Sau khi Diệp Quân và Nam Cung Tuyết rời khỏi tộc Nam Cung, Nam Cung Tuyết lại không hề cảm thấy đau buồn mà ngược lại còn rất vui vẻ, đôi lúc còn lén nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ tỷ của cô không đơn giản nhỉ”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Hiện giờ tất cả tài sản và mọi chuyện của gia tộc đều do tỷ ấy xử lý, là trợ thủ đắc lực của cha”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nam Cung Tuyết: “Rời khỏi tộc Nam Cung, cô không hối hận sao?”
Nam Cung Tuyết cười nói: “Có gì mà phải hối hận chứ? Khi còn bé thì không sao, tỷ tỷ cũng yêu thương ta, nhưng sau này, sau khi chuyện đó xảy ra chuyện, tỷ ấy bắt đầu trở nên cực đoan, trong mắt tỷ ấy, cái gì cũng có thể lợi dụng được cả, bao gồm cả ta và đệ ta…”
Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên u ám.
Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ của cô quả thật không phải là người dễ đối phó”.
Nam Cung Tuyết bỗng dừng bước, cô ấy nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Ta có thể cảm nhận được tỷ của ta đã bị dao động bởi chiếc nhẫn của huynh, nhưng tỷ ấy vẫn để huynh và ta đi, thế nên ta đoán hẳn là tỷ hơi e dè thân phận của huynh, không dám làm gì với huynh, muốn mượn tay Tuyết tộc đẻ thăm dò huynh. Vì nếu ta đi với huynh, Tuyết tộc sẽ coi như nỗi nhục nhã lớn, nhất định sẽ cử cường giả đến giết chúng ta, đó là lý do tại sao tỷ ấy dễ dàng thả ta đi”.
Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết trước mặt, cảm thấy khá ngạc nhiên, hắn không ngờ Nam Cung Tuyết lại có thể nghĩ đến chuyện này.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Thế nên tiếp theo chúng ta sẽ bị Tuyết tộc truy sát, cho dù thoát khỏi sự truy sát của Tuyết tộc, tỷ của ta thấy huynh không có thân phận và lai lịch gì đặc biệt, chắc chắn sẽ ra tay với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Sao cô lại nghĩ ta không có lai lịch mạnh?”
Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Ngay từ đầu huynh không chỉ không biết Tuyết tộc mà còn không biết cả tộc Nam Cung tộc, cho nên huynh không thể nào là người của Võ Tông và Thánh Tông. Mà người có thể khiến Tuyết tộc và tộc Nam Cung sợ cũng chỉ có hai thế lực siêu nhiên là Võ Tông và Thánh Tông. Thế nên tiếp theo, chúng ta sẽ bị hai thế lực đuổi giết, nhưng không sao cả, vừa nghĩ đến việc chết cùng huynh, ta không sợ nữa”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta sẽ không chết”.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta có Tháp gia”.