Diệp Quân bước vào căn phòng đã nhìn thấy Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Quân suy tư một chốc, sau đó vẫn quyết định nói lý lẽ trước, đang định lên tiếng thì Nam Cung Hàn bỗng nói: “Ta nghe đệ đệ của ta nói ngươi là tán tu à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không phải”.
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân: “Cũng không phải ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, có một thương hội, cũng không tệ”.
Nam Cung Hàn bỗng đứng dậy, cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân: “Nói thật ta cực kỳ cực kỳ ghét ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Nam Cung Hàn nói: “Người như ngươi còn trẻ, chưa từng trải, tâm cao hơn trời, không tự mình biết mình, ngươi không biết người nào là người ngươi có thể động vào, người nào là người ngươi không thể động vào. Giống như bây giờ, muội của ta có thân phận thế nào? Thân phận của ngươi ra sao? Ngươi có tư cách gì ở bên cạnh muội ấy hả?”
Cô ta khẽ lắc đầu: “Có lẽ ngươi sẽ nghĩ những lời ta nói khó nghe, nhưng sự thật là thế, ngươi ở bên cạnh nó không chỉ làm hại bản thân ngươi mà còn hại cả nó”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ mặc dù lai lịch bối cảnh gì đó rất quan trọng nhưng chúng ta không nên đánh giá một người dựa vào thân phận của người đó, vì tốt xấu của một người không phải do tiền bạc và thân phận quyết định. Hơn nữa, ta nghĩ rằng nỗ lực của chính bản thân mình mới là điều quan trọng nhất, bản thân mình giỏi thì mới thực sự xuất sắc, còn việc cha mẹ lợi hại thì đó là việc của cha mẹ, có thể tự hào về điều đó nhưng không thể kiêu ngạo”.
Nam Cung Hàn cười nhạo nói: “Ngươi ngây thơ thật đấy”.
Diệp Quân cạn lời.
Nam Cung Hàn lại nói: “Thứ cho ta nói thẳng, những người có thân phận ở tầng thấp của thế giới như ngươi không bao giờ hiểu tầm quan trọng của bối cảnh gia đình, người ngây thơ luôn nghĩ mọi có thể chinh phục bầu trời mà lại không biết suy nghĩ này của ngươi rất ngu xuẩn. Ta cũng lười nói rõ với ngươi, lãng phí nước bọt, sau này xã hội sẽ dạy cho ngươi biết hiện thực là thế nào, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi có thể ra giá”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ra giá ư?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân, xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân: “Rời khỏi muội của ta, ba trăm vạn linh nguyên, đủ không?”
Diệp Quân im lặng, thế này là hơi sỉ nhục người khác đấy.
“Không đủ à?”
Nam Cung Hàn cười gằn: “Dã tâm của ngươi cũng lớn đấy, năm trăm vạn”.
Nói rồi lại có thêm một chiếc nhẫn nữa bay đến trước mặt Diệp Quân: “Nếu ngươi nghĩ đây là đang sỉ nhục ngươi thì cứ cho là vậy đi”.
Diệp Quân nhìn hai chiếc nhẫn trước mặt, hơi bất ngờ.
Nam Cung Hàn bỗng nói: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như ngươi rất bất ngờ. Sao vậy, là do chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy hay là chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế?”