Còn Diệp Quân thì đang vô cùng bình tĩnh. Hắn cũng không rõ vì sao, nhưng chỉ cần đứng bên vị áo trắng này là lập tức cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Đương lúc hai Mệnh Vận Đại Đế vọt đến, người phụ nữ chỉ chập hai ngón tay lại, khẽ ngoắc một cái.
Chỉ một động tác nhỏ này...
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, hơn một trăm cái thủ cấp đầm đìa máu đồng loạt bay lên không trung.
Đầu đã mất nhưng thân thể vẫn còn di chuyển theo quán tính, tạo thành cảnh tượng kinh dị vô cùng.
Bác Thiên Khuyết như bị sét bổ trúng mà dại ra tại chỗ, hai mắt trợn tròn đầy khó tin.
Điên mất rồi!
Sao lại bị giết trong nháy mắt thế được?!
Hơn một trăm cường giả tộc Bác Thiên bị sát hại trong chớp mắt, trong đó còn có hai Đại Đế!
Mệnh Vận Đại Đế cơ đấy!
Cả người ông ta phát run, lắp bắp: “Sao... sao lại thế được...”
Cảm thấy mình chẳng khác gì đang nằm mơ.
Bởi mọi thứ đang vượt quá nhận thức của ông ta.
Làm sao có thể hạ sát Mệnh Vận Đại Đế trong chớp mắt thế được?
Làm sao có thể???
Nhưng rồi ông ta nhanh chóng chấp nhận sự thật này, đồng thời cũng nhận ra sở dĩ các cường giả tộc Bác Thiên bỏ mạng ở vũ trụ Quan Huyên ngày đó không phải vì song phương hỗn chiến, mà là bị người phụ nữ này giết!
Xong rồi!
Xong đời rồi!
Gương mặt Bác Thiên Khuyết xám ngoét như tro, ánh mắt nhìn Người phụ nữ váy trắng như đang nhìn hồn ma bóng quế.
Sức mạnh của người này nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta!
Không chỉ Bác Thiên Khuyết mà Diệp Quân cũng rúng động không nhẹ. Tuy hắn từng thấy vị này ra tay ở Nam Châu, nhưng khi tận mắt chứng kiến cường giả tộc Bác Thiên bị chém đầu vẫn khiến cõi lòng hắn chấn động không thôi.
Giờ phút này, hắn mới nhận ra trò đùa của Tháp gia trước kia vô lý cỡ nào.
Đại Kiếm Tiên ư?
Dẹp con mẹ nó đi!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Bác Thiên Khuyết với vẻ mặt vô cảm: “Nhà ngươi ở nơi nào? Chỉ đi”.
Sắc mặt ông ta trắng bệch như giấy: “Ta có chết cũng không nói cho ngươi!"
Diệp Quân vội vàng chỉ tay về bên phải: “Bên này nè cô cô!"
Bác Thiên Khuyết: “...”
Người phụ nữ váy trắng không nhiều lời nữa, khép hai ngón tay lại vung lên.
U u u!
Kiếm Hành Đạo thoắt cái phóng ra từ cơ thể Diệp Quân.
Bác Thiên Giới.
Bác Thiên Đạo đang bế quan thì cảm nhận được gì đó, bèn ngẩng phắt đầu lên. Một khắc sau, ông ta biến sắc kịch liệt, lập tức lắc mình thoát khỏi Bác Thiên Giới.
Đó cũng là lúc một thanh kiếm ầm ầm lao xuống.
Ruỳnh!
Toàn bộ Bác Thiên Giới bị hủy diệt chỉ trong một khắc.
Một nhát kiếm, một thế giới!