Là giết trong tích tắc!
Ánh mắt Bác Thiên Đạo hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, run giọng nói: “Bà… bà là ai…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Bác Thiên Đạo, không nói gì nhưng ánh mắt đó vẫn như đang nhìn thứ gì đó hết sức nhỏ bé.
Nhìn thấy ánh mắt này của người phụ nữ váy trắng, Bác Thiên Đạo nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, bà lại dám xem thường ta”.
Nói rồi ông ta siết chặt tay phải, khí tức vô cùng cường đại lập tức dâng lên từ trong người ông ta, thoáng chốc cả không gian sôi trào.
Trong khi mọi người cho rằng Bác Thiên Đạo sẽ tung ra chiêu lớn thì ông ta bỗng xoay người xé nát thời không rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt.
Chạy rồi ư?
Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn cũng nghĩ Bác Thiên Đạo sẽ liều chết đánh nhau, thế nhưng hắn không ngờ lão già này lại chạy trốn.
Không bình thường!
Không thể để lại tai họa này.
Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Không đuổi kịp”.
Không đuổi kịp!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Cô cô lừa quỷ à?
Cô cô mà không đuổi kịp ư?
Diệp Quân nhìn cha mình, Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Chạy nhanh quá, quả thật đuổi theo không kịp”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Thôi xong rồi!
Ý định của cha và cô cô là muốn mình tự đi giải quyết Bác Thiên Đạo này.
Để lại một người mạnh nhất cho mình.
Đau đầu thật đấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng cười nói: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân bất lực.
Tần Quan bỗng nói: “Khoan đã”.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn bà ấy, mắt hiện lên vẻ ngờ vực, Tần Quan liếc nhìn ông ấy: “Còn cha mẹ của Tiểu Ca nữa. Nào, huynh ngồi cạnh muội này”.
Nói rồi bà ấy nhìn Nạp Lan Danh cười nói: “Hai vị mau ngồi xuống đi”.