Diệp Quân ngơ người.
Tần Quan cười hỏi: "Được chứ?"
Diệp Quân: "Vâng ạ!"
Nói xong hắn lui xuống.
Diệp Quân đi sang một bên, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có nghe lén được không?"
Tiểu Tháp: "Có phải ngươi muốn ta chết không?"
Diệp Quân: "..."
Ở phía xa, Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía xa, Nạp Lan Ca chỉ im lặng nhìn Tần Quan.
Tần Quan cười nói: "Có thấy áp lực không?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Có ạ!"
Tần Quan khẽ cười gọi: "Tiểu Ái!"
Vừa dứt lời, Tiểu Ái bỗng xuất hiện bên cạnh Tần Quan, Tiểu Ái khom người hành lễ với Tần Quan.
Tần Quan nhìn Tiểu Ái: "Từ bây giờ, mệnh lệnh của Tiểu Ca chính là mệnh lệnh của ta".
Tiểu Ái gật đầu: "Tuân lệnh!"
Tần Quan nhìn Nạp Lan Ca, chân thành nói: "Đồ vật trong túi vải có lực sát thương rất lớn nên bây giờ con vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được. Nhưng không sao cả, từ bây giờ, Tiểu Ái sẽ giúp con nâng cao thực lực, đồng thời sẽ chỉ cho con cách dùng những vật này!"
Nạp Lan Ca mỉm cười: "Vâng ạ!"
Tần Quan dặn dò: "Là phu nhân viện trưởng thư viện Quan Huyên, không có thực lực là không được. Nếu không có thực lực thì sẽ có một số người không tôn kính con, cho rằng con dễ qua mặt, thế nên con phải chăm chỉ học tập cách điều khiển những vũ khí trong túi vải với Tiểu Ái".
Nạp Lan Ca gật đầu: "Vâng thưa mẹ!"
Tần Quan mỉm cười rồi lại nói: "Nắm trong tay hai thế lực lớn, chắc chắn ban đầu sẽ rất khó khăn, nhưng không sao cả, con cứ từ từ làm quen, có mẹ sau lưng ủng hộ con".
Nghe vậy, Nạp Lan Ca bỗng thấy lòng mình ấm áp, tuy chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng cô có thể cảm nhận được Tần Quan thật sự xem mình là người nhà.
Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía trước: "Thư viện và Tiên Bảo Các đều rất phức tạp, tâm tính con lương thiện, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của con. Con phải nhớ kỹ, nếu có người bằng mặt không bằng lòng với con, kẻ nên giết thì cứ giết, đừng mềm lòng!"