Có điều, về sau Đạo Môn đó đã bị thư viện Quan Huyên thay thế.
Khi đọc đến đây, Diệp Quân cũng không nhịn được, phải lắc đầu cảm thán, cuộc đời của vị chủ nhân bút Đại Đạo này thật đúng là thảm.
Hắn lại tiếp tục lật xem một ít tư liệu về tộc Bác Thiên. Từ đó phát hiện, tuy tộc Bác Thiên rất mạnh nhưng vẫn có chênh lệch cực lớn với Thần Đạo. Hơn nữa, khi ấy tộc Bác Thiên phát triển dựa vào Thần Đạo, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều so với các tộc lớn cùng thời nên mới có cảm giác đặc biệt chói mắt.
Đáng nói nhất là, Cánh Cửa Luân Hồi của Bác Thiên Đạo là do chủ nhân bút Đại Đạo tặng cho.
Đọc tới đó, Diệp Quân đột nhiên gập sách lại, hỏi: “Tiền bối, trong sách cổ này có ghi rằng, tộc trưởng của tộc Bác Thiên là Bác Thiên Đạo cũng từng là một nhân vật kiệt xuất vô song, nhưng vì sao ta có cảm giác… dường như đầu óc ông ta không được thông minh cho lắm? Ta không có ý hạ nhục ông ta đâu, chỉ có cảm giác như vậy thôi”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi biết kiêu căng nghĩa là gì không?”
Diệp Quân: “Kiêu căng?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Này nhóc, nếu thế hệ trước không nhúng tay vào, để mặc ngươi và vũ trụ Quan Huyên bây giờ đơn độc đối mặt với ông ta, ngươi có còn nghĩ ông ta là hạng đầu óc không được thông minh không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Bởi vì có các đời cha ông của ngươi ở đây, cho nên người ta mới cảm thấy đối đầu với các người đúng là một hành vi thiếu khôn ngoan, vì mọi người đều biết Bác Thiên Đạo chắc chắn không đánh lại cha và cô ngươi. Nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, đó chính là bản thân Bác Thiên Đạo lại không biết thực lực của cha và cô ngươi”.
Diệp Quân trầm mặc, quả thực hắn đã bỏ quên điểm này.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói tiếp: “Con người Bác Thiên Đạo, nếu xem xét từ góc độ của ta và ngươi thì quả thật có vẻ không được khôn ngoan gì. Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà đánh giá, từ khi bắt đầu thời đại văn minh Thần Đạo, người có thể thắng ông ta dễ dàng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo cùng với vị phu tử kia và đại tỷ, ngay cả ta, Chấp Kiếm Nhân và Bát Uyển cũng đánh không lại ông ta ở thời kỳ đỉnh cao. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi đi, đại tỷ không xuất thế nữa, ông ta gần như là vô địch, trong tình hình đó, ông ta hơi chủ quan khinh địch cũng là lẽ thường”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, điểm này ta đã nghĩ không chu toàn”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Mà đúng là ông ta cũng rất ngu xuẩn”.
Diệp Quân không biết phải nói gì.
Lát sau, Diệp Quân tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được một lát, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ta xem sách cổ ở đây đã khá nhiều, nhưng chưa từng phát hiện thời đại trước của nền văn minh Thần Đạo, trước nền văn minh Thần Đạo liệu còn có nền văn minh nào khác?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Có”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Đó là nền văn minh nào?”
Người phụ nữ bí ẩn kia nói: “Nền văn minh đó, chỉ có hai người biết”.
Diệp Quân trầm giọng: “Chân Thần và chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Đúng vậy, ta còn nhớ đại tỷ đã từng nói đến điều này, rằng trước thời đại văn minh Thần Đạo còn có nền văn minh khác, nhưng toàn bộ những ghi chép về nền văn minh đó đều bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hết”.
Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Không biết!”