Diệp Quân kể cho Nạp Lan Ca nghe chuyện xảy ra bên ngoài, cô ấy chỉ im lặng lắng nghe. Thật ra vì có Ám U ở đây nên cô ấy đều biết rõ những chuyện của Diệp Quân ở ngoài.
Nhưng cô ấy vẫn thích nghe Diệp Quân kể.
Dọc đường đi, Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, hai người cứ thế trò chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới bình minh.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nằm trên một tảng đá lớn, Nạp Lan Ca gối đầu lên cánh tay Diệp Quân, hai mắt hơi nhắm lại, ngũ quanh thanh tú không tì vết.
Trên bầu trời phía xa, vầng dương màu đỏ từ từ nhô lên.
Lúc này Diệp Quân chầm chậm mở mắt, Nạp Lan Ca trong lòng hắn cũng chậm rãi mở mắt, cô nhìn mặt trời đỏ rực nơi chân trời phía xa, sau đó cọ đầu vào ngực hắn, khẽ nói: “Huynh tỉnh rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Nạp Lan Ca bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt thoáng qua vẻ ranh mãnh: “Sao huynh thành thật thế?”
Diệp Quân sửng sốt.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Muội còn tưởng huynh sẽ làm gì đó chứ!”
Giờ phút này, cô không phải chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên, không phải Các chủ của Tiên Bảo Các.
Hai thân phận này mang lại cho cô danh dự và quyền lực tối cao, nhưng đồng thời cũng là xiềng xích.
Mà lúc này không có người ngoài, chỉ có Diệp Quân, vì thế cô có thể làm chính mình.
Diệp Quân kéo Nạp Lan Ca dậy bảo: “Chúng ta đến Diệp tộc thôi”.
Sau khi đến thành Hoang Cổ, hắn vẫn chưa về Diệp tộc, như vậy là không được.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Được”.
Hai người đứng dậy rời đi, không lâu sau đã tới Diệp tộc.
Vừa đến cổng Diệp phủ, một thị vệ của Diệp phủ nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca thì nhảy dựng lên: “Cái đệch!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Nạp Lan Ca cũng nở nụ cười quyến rũ.
Thị vệ kia quay người chạy đi.
Rất nhanh toàn bộ Diệp tộc đều nháo nhào, một lát sau Diệp Tiêu dẫn một nhóm cường giả Diệp tộc tới cửa, khi nhìn thấy Diệp Quân, các cường giả của Diệp tộc đều hưng phấn, Diệp Tiêu đi đầu cũng nở nụ cười.
Diệp Tiêu đang định dẫn đầu tộc nhân Diệp Tiêu hành lễ thì lúc này một luồng kiếm khí kéo tộc nhân Diệp tộc lại.
Diệp Quân nhìn Diệp Tiêu đi đầu, cười: “Tộc trưởng đừng như vậy”.
Diệp Tiêu cười: “Được! Đi, vào trong nào”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.