Thời không vỡ ra tung tóe, hất Bác Thiên U bay đi nghìn trượng.
Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Diệp Quân trong bộ váy trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, tay cầm trường thương.
Là An Nam Tịnh!
Bác Thiên U nhìn xuống tay phải mình, thấy nó đã nứt vỡ, lộ ra xương cốt trắng hếu.
Bà ta nheo mắt nhìn An Nam Tịnh với chút khiếp sợ. Chỉ thấy đối phương biến mất tại chỗ, đồng thời có thương mang lóe lên trước mặt Bác Thiên U.
Đồng tử Bác Thiên U rụt lại, cuống quít đưa tay ra ngăn cản.
Ầm!
Theo tiếng nổ rung trời, Bác Thiên U bị đẩy văng đi mấy nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì có một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
An Nam Tịnh nhìn bà ta với đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng.
Tràn đầy khinh miệt.
Ánh mắt ấy khiến gương mặt Bác Thiên U nhuốm vẻ phẫn nộ.
Từ ngày ra đời đến nay, bà ta đã bao giờ bị xem thường như vậy chưa??
Bác Thiên U tung người nhảy lên cao, dùng thân xác tông vỡ thời không, tung chưởng về phía chân trời.
Ruỳnh ruỳnh!
Một bàn tay khổng lồ dài cả vạn trượng phá không xuất hiện, từ trên cao áp xuống với sức mạnh nghiền nát thiên địa.
An Nam Tịnh bất ngờ phóng lên.
Xoẹt!
Thương mang phá vỡ chân trời lẫn bàn tay khổng lồ.
Ầm!
Bàn tay vừa vỡ, đã có một bóng người bay vút đi.
Là Bác Thiên U!
Khi bà ta vừa dừng lại, đã có một thanh trường thương quét tới.
Bốp!
Bác Thiên U bị đánh bay đi trong chớp mắt, thân xác vỡ ra từng chút một, đến khi dừng lại thì đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại linh hồn.
Thua hoàn toàn!
Diệp Quân không khỏi nhìn An Nam Tịnh bằng ánh mắt hoảng sợ.
Vị tiền bối này mạnh dữ vậy?!
Đã thế hắn còn có cảm giác bà ấy gặp đối thủ mạnh thì sẽ càng mạnh hơn!
Đúng là Võ Thần!