Kiếm không thể chặn được những nơi kiếm quang lướt qua.
Nhát kiếm này của Diệp Quân mạnh mẽ chém đứt sức mạnh do ông lão Đại Đế đó phóng ra, sau đó đánh đến trước mặt ông lão Đại Đế, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng thấy bất an, cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lập tức dừng lại rồi quay phắt người lại tung ra một nhát kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang vẽ nên một vòng hình tròn.
Vèo!
Kiếm quang tan nát, Diệp Quân lùi mạnh về phía sau cả vạn trượng.
Hắn vừa dừng lại, một tàn ảnh đánh đến trước mặt hắn.
Lại là một Đại Đế.
Nhưng ngay lúc này, một ông lão áo đen cầm lưỡi dao bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tiến đến trước một bước, huyết quang xoẹt qua.
Bùm!
Tàn ảnh đó bị chém lùi về sau.
Người đến chính là Tông Lão.
Ông ấy cũng là người mạnh nhất trong số các cường giả bí ẩn mà Tần Phong giữ lại, cũng chỉ có ông ấy là Đại Đế, những người còn lại đều chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đế.
Diệp Quân nhìn về hướng cách đó không xa, tàn ảnh dừng lại, đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tông Lão, hơi không phục.
Không nói bất kỳ nơi thừa thãi nào, bà ta bỗng biến mất, gần như cùng lúc Tông Lão cũng biến mất.
Vèo!
Đao quang màu đỏ lướt ngang qua.
Xoẹt!
Một bóng người bỗng liên tục lùi về sau, đó là người phụ nữ váy đen.
Lần này sau khi dừng lại, vẻ mặt người phụ nữ này trở nên nghiêm trọng.
Tông Lão không ra tay tiếp mà lùi đến bên cạnh Diệp Quân, hơi cúi người: “Thiếu chủ”.
Diệp Quân gật đầu đang định lên tiếng thì lúc này hắn như cảm nhận được điều gì bỗng sửng sốt, ngay sau đó hắn quay phắt lại nhìn Tiểu Bạch ở cách đó không xa.
Không chỉ Diệp Quân mà tất cả cường giả tộc Bác Thiên đều nhìn Tiểu Bạch.
Vừa rồi mọi người đều tập trung vào Diệp Quân nên không để ý đến Tiểu Bạch, lúc này họ mới nhận ra linh khí của Bác Thiên Giới đều không còn nữa.
Bị hút cạn!