Nhị Nha dẫn Diệp Quân và Tiểu Bạch tiến thẳng vào Bác Thiên Giới, vừa tiến vào, một đạo khí tức mạnh mẽ quét về phía bọn họ, đồng thời, từ xa vang lên một tiếng quát giận dữ: “Hỗn láo, dám xâm phạm Bác Thiên Giới, không muốn…”
Lúc này, Nhị Nha lao ra, tung một cú đấm.
Bùm!
Thời không phía xa nổ tung, một đống máu thịt bắn tung tóe.
Giết ngay lập tức!
Lại một tiếng quát giận dữ nữa vang lên từ phía xa: “Hỗn láo, hỗn láo…”
Nhị Nha không nhiều lời, chỉ tung cú đấm.
Cách đó vạn trượng.
Bùm!
Thời không cách đó vạn trượng nổ tung, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu thịt tung tóe.
Lại giết tiếp.
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật, Nhị Nha cô nương này đúng là quá tàn bạo.
Nhị Nha nói: “Tiểu Bạch, lên đi!”
Tiểu Bạch lên?
Diệp Quân sững sờ, đang đánh tốt, sao lại bảo Tiểu Bạch lên?
Nghe Nhị Nha nói vậy, Tiểu Bạch lập tức xoay người tại chỗ, vỗ tay, vô cùng phấn khích, móng vuốt nó vung vẩy một cái, hàng chục quả bom màu đen lớn bay ra.
Thấy vậy, da đầu Diệp Quân tê dại, sao cứ nó thích chơi kiểu chết chung như vậy chứ?
Sắc mặt Nhị Nha tối sầm lại, cô bé bắt lấy móng vuốt của Tiểu Bạch, nói: “Tiểu Quân quá yếu, không chịu nổi thứ này, hiểu không?”
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, Diệp Quân trầm mặc, không thể phản bác.
Hắn thật sự không chịu nổi.
Nhị Nha nói: “Hút linh khí!”
Nghe vậy, Diệp Quân nhíu mày, hút linh khí?
Tiểu Bạch gật đầu, nó thu những quả bom kia lại, sau đó nhìn về phía xa, khẽ mở miệng, hút nhẹ.
Ầm!
Bỗng nhiên, cả Bác Thiên Giới chấn động kịch liệt, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quân, vô số linh khí dâng trào như thủy triều, rồi hội tụ và trong cơ thể Tiểu Bạch.
Linh khí của Bác Thiên Giới đang dần biết mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, trong lòng chấn động.
Thật đáng sợ!
Nếu không có người ngăn cản, Tiểu Bạch này có thể tự mình hủy diệt cả một vũ trụ.
Lúc này, vô số khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
Diệp Quân hơi híp mắt, trong đó có ít nhất mười vị Đại Đế!