Diệp Quân ở đây, dù phát hiện kính Tuế Nguyệt nhưng họ cũng không có khả năng giành, thế nên đều lựa chọn đi khỏi đó.
Sau khi mọi người đi khỏi đó, Diệp Quân bỗng nhìn cô gái Miêu Tông trước mặt đó, cô ấy chớp mắt: “Diệp công tử”.
Diệp Quân bước đến trước mặt cô gái Miêu Tông, hắn nhìn thẳng vào cô ấy gần trong gang tấc: “Ta và cô nương hoàn toàn không quen biết, tại sao cô nương cứ cố ý nhắm vào ta mỗi lần nhìn thấy ta vậy?”
Cô gái Miêu Tông nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, có thể bỏ kiếm xuống trước rồi nói chuyện không?”
Lúc này một thanh kiếm đang kè lên cổ cô gái.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái: “Cô còn một câu cuối cùng có thể nói, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ khiến đầu của cô chuyển nhà đấy. Còn nữa, thu lại mấy mánh khóe của cô đi, mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng ta không có bất kỳ hứng thú nào với cô cả, cho dù là về tâm lý hay cơ thể”.
Cô gái nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta biết kính Tuế Nguyệt đang ở đâu”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đang ở đâu?”
Cô gái chỉ vào con sông trước mặt: “Ở trong sông này”.
Diệp Quân hỏi: “Sông Tuế Nguyệt?”
Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, cô ta nói thế có đúng không?”
Người phụ nữ bí ẩn lại không nói gì.
Diệp Quân nói: “Nhắc một chút đi mà”.
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Những gì cô ta nói nửa thật nửa giả”.
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.
Dù là Tháp gia hay tiền bối bí ẩn này, sao mà cứ sợ cuộc đời của mình quá dễ dàng như thế chứ?
Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc, sau đó nhìn cô gái trước mặt: “Những gì cô nói là giả”.
Cô gái bình tĩnh nói: “Giả chỗ nào?”
Diệp Quân nói: “Tự cô biết”.
Cô gái chơi đùa với nhánh trúc, sau đó nói: “Ta không nói dối, là cô nương trong người ngươi đang nói dối đấy”.
Nghe thế, đồng tử Diệp Quân co rụt, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên: “Cô… biết cô nương trong người ta sao?”
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Biết”.
Diệp Quân thầm nói: “Tiền bối? Bà không nói vài câu à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta đánh không lại cô ta”.
Diệp Quân sầm mặt: “Bà có thể nói câu này sớm hơn một chút không?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp lời: “Ta cũng không ngờ ngươi động một chút không hợp là giơ kiếm, ngươi đúng là… dũng cảm đấy”.
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.