Nhìn cái bát trước mặt, Diệp Quân ngồi phịch xuống đất.
Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nhìn cái bát đó cũng ngơ ngẩn tại chỗ.
Bà ta cũng không ngờ Bát Uyển lại lựa chọn như vậy!
Chấp Kiếm Nhân như người mất hồn, khẽ lẩm bẩm: “Tại sao… Tại sao…”
Diệp Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, run rẩy nói: “Tiền bối? Cứu…”
“Không được!”
Người phụ nữ bí ẩn nhẹ giọng nói: “Đây là lựa chọn của bản thân cô ấy, không thể cứu được”.
Diệp Quân vội hỏi tiếp: “Tháp gia…”
Tiểu Tháp nhẹ nhàng nói: “Thực lực của cô ấy rất mạnh, bản thân cô ấy đã muốn chết thì người khác không thể cứu được…”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng chốc tái nhợt.
Nhưng lúc này Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hung ác dữ tợn: “Đều tại tên chó nhà ngươi!”
Nói xong bà ta định ra tay.
Mà lúc này trước mặt Diệp Quân bỗng xuất hiện một luồng sáng, trong luồng sáng có một người phụ nữ!
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng, hai mắt hơi híp lại: “Là ngươi!”
Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ nói: “Từ Kính, ngươi chẳng thay đổi chút nào cả!”
Chấp Kiếm Nhân nắm chặt kiếm Chấp Pháp trong tay với vẻ mặt dữ tợn, bà ta giận dữ gào thét: “Ngươi cũng muốn giúp hắn?”
Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ thở dài, không nói gì.
“Ta biết…”
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng: “Ta biết dù là Từ Thụ hay là ngươi thì đều vì chuyện thôn Thạch năm xưa mà trách đại tỷ, ta cũng trách tỷ ấy. Sau khi xảy ra chuyện đó, ta cũng đánh tỷ ấy, mắng tỷ ấy, nhưng điều này không có nghĩa là các ngươi nên phản bội tỷ ấy, phản bội thôn Thạch, phản bội Chân vũ trụ!”
Người phụ nữ trong luồng sáng lắc đầu: “Bát Uyển không phản bội Chân vũ trụ, cũng không phản bội đại tỷ, ta cũng vậy”.
Chấp Kiếm Nhân tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là Vương của vũ trụ Quan Huyên đấy!”
Người phụ nữ trong luồng sáng hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự cho rằng mình có thể giết được hắn sao?”
Chấp Kiếm Nhân hơi nheo mắt, đang định lên tiếng thì người phụ nữ trong luồng sáng đã lại nói: “Từ Kính, sau khi ra khỏi thôn Thạch, ngươi không phát hiện chúng ta đều dần thay đổi ư?”