Thanh Đế nhìn Diệp Quân, cười không nói gì.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta sẽ đi ngay đây!”
Vẫn nên tự giác thì hơn!
Rước phiền phức đến cho người khác thì kì quá.
Diệp Quân nói xong liền định rời đi, nhưng Thanh Đế đột nhiên cười nói: “Đợi đã!”
Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đế, Thanh Đế cười bảo: “Tiểu hữu hiểu lầm ý ta rồi. Khi nãy hậu bối của ta nói với ta, tiểu hữu đến từ vũ trụ Quan Huyên, mà vũ trụ Quan Huyên hiện tại vẫn luôn chống lại Chân vũ trụ… Cũng vì thế, nên hôm nay ta muốn bảo vệ tiểu hữu”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân bỗng thấy hơi bất ngờ, hắn không ngờ Thanh Đế lại đồng ý ra tay giúp đỡ.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân kia đột nhiên tiến lên một bước, vung kiếm chém ra!
Thẳng thừng ra tay!
Không nói nhiều một câu!
Thanh Đế?
Bà ta cũng không thấy sợ!
Thấy kiếm chém tới, Thanh Đế cười to, chỉ tay ra, một ánh sáng xanh lập tức ngăn thanh kiếm kia lại.
Nhưng lúc này, Chấp Kiếm Nhân bước tới một bước, trong nháy mắt, kiếm thế ngút trời mãnh liệt kéo tới.
Oanh!
Trong nháy mắt, Chấp Kiếm Nhân đã cùng Thanh Đế tiến vào trong thời không Vô Giới đen kịt.
Trong thời không Vô Giới, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên biến mất.
Thanh Đế kia cười to một tiếng, sau đó người rung lên, biến thành một ánh sáng xanh bắn tới.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ thời không Vô Giới bắt đầu sôi trào, những lực lượng đáng sợ không ngừng lan ra bốn phía.
Diệp Quân nhìn thời không kia với nét mặt vô cùng nặng nề, dù hai bên cách nhau rất xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một uy áp mạnh mẽ, uy áp này mạnh như có trăm vạn ngọn núi đè xuống đầu vậy.
Mà đây còn là uy áp hai người kia tạo ra từ cách vô số thời không!
Mạnh quá!
Diệp Quân nhìn thời không kia, hắn siết chặt tay, lúc này, máu huyết của hắn đang dần sôi trào.
Suốt chặng đường hắn đi, hắn phát hiện mình càng mạnh lên, sẽ càng cảm thấy mình rất yếu.
Tầm nhìn được mở rộng, sẽ phát hiện chỗ thiếu sót của bản thân.
Lúc này, Bát Uyển chợt cất lời: “Người đó đánh không lại đâu!”
Diệp Quân nhìn về phía Bát Uyển, cô ấy nói rõ hơn: “Nam đánh không lại nữ!”
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”