Diệp Quân kéo Bát Uyển đi ra khỏi rừng trúc đó, hai người đi dọc theo con đường nhỏ giữa sườn núi, sau đó đi đến rừng trúc trên núi.
Cả đường đi, Diệp Quân lại có tâm sự nặng nề.
Nhưng đi được một lúc lâu, Bát Uyển bỗng dừng lại, cô ấy nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”, Bát Uyển khẽ nói: “Có thể ăn cơm xong rồi hẵng lên đường không?”
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Được”.
Nói rồi hắn ngồi xuống, sau đó bắt đầu nấu cơm cho Bát Uyển.
Bát Uyển ngồi trước mặt Diệp Quân, hai tay ôm chân, cằm tì vào trên đầu gối, trông có vẻ hơi buồn bực không vui.
Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”
Bát Uyển lắc đầu không nói gì.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi cười nói: “Tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, ăn no rồi lại nghĩ tiếp, thế nào?”
Ăn no!
Nghe Diệp Quân nói thế, Bát Uyển nở nụ cười: “Được được”.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Bát Uyển, Diệp Quân bật cười, sau đó bắt đầu nấu cơm cho Bát Uyển.
Bát Uyển cứ thế nhìn hắn, thi thoảng sẽ khẽ cười.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển mỉm cười: “Cười gì thế?”
Bát Uyển cong môi: “Ta nhận ra thật ra ngươi cũng đẹp trai đấy chứ”.
“Ha ha!”
Nghe thế Diệp Quân bật cười.
Bát Uyển cũng cười theo, có thể thấy được lúc này cô ấy rất vui.
Mười lăm phút sau, cơm đã nấu xong, thịt cũng đã được hầm xong.
Bát Uyển bắt đầu quét sạch bữa ăn.
Cô ấy thật sự quét sạch bữa ăn, ăn từng miếng lớn, có thể thấy là đói thật.
Diệp Quân ngồi đối diện Bát Uyển, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn một lúc lại nở nụ cười.
Mình không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như thế.
Một lúc sau, Bát Uyển đã xử lý sạch sẽ một nồi thịt và cơm, cô ấy lau thịt vụn trên khóe môi, sau đó cười nói: “Ngươi nấu ngon thật đấy”.
Diệp Quân bật cười: “Sau này ta sẽ nấu cho cô thường xuyên”.
Bát Uyển chớp mắt: “Được đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.