Tháp Giới Vực đó bị kiếm quang bao vây, ông ấy dùng lực đạo rất tốt, mỗi một kiếm quang rơi trên đó cũng chỉ để lại một vết kiếm, nhưng lại không bị hư hại gì, ông ấy khống chế sức lực rất tốt.
Không lâu sau Diệp Quân và Diệp An nghe thấy từng tiếng gào thét thê lương.
Hai tỷ đệ đều lặng thinh không nói.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn hai tỷ đệ, cười nói: “Không sao cả, quá trình này hơi đau đớn, qua rồi sẽ ổn thôi”.
Nhưng tiếng gào thét đó lại càng lúc càng thảm thiết, đúng là khiến người ta nghe thôi cũng mất hồn.
Hai tỷ đệ đứng đó không dám động đậy…
Tiểu Tháp im lặng không nói.
Nhà các ngươi đúng thật là một gia đình chuyên gài bẫy các tháp.
…
Phải nói rằng tiếng hét chói tai kia thật sự khiến da đầu người ta tê dại.
Thật thê thảm.
Hai tỷ đệ Diệp Quân cũng bất động.
Diệp Quân hơi ngượng ngùng, người ông nội này hình như không phải người tốt.
Diệp An cũng im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam chợt dừng lại, ông ấy xòe bàn tay ra, tháp Giới Vực bay đến trước mặt Diệp An.
Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông cải tạo lại rồi sao?”
Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông giúp nó đổi hồn rồi!”
Diệp Quân sững sờ.
Diệp An cũng ngẩn người.
Tiểu Tháp còn đổ mồ hôi dòng dòng.
Thay luôn hồn khác!
Điều này tương đương với cái gì?
Tương đương với việc bị giết chết!
Nó biết chủ nhân nổi giận rồi.
Thật sự tức giận!
Bây giờ chủ nhân rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhà họ Dương, đóng cửa lại nói thế nào cũng được, nó chỉ là một cái tháp rách nát mà cũng dám gây chuyện thị phi, thật không biết chừng mực, chuyện này nó có thể nhúng tay vào sao?”