Lúc này như cảm nhận được gì đó, người đàn ông luân hồi chuyển thế đó bỗng quay đầu lại nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam bên dưới, ngay sau đó một luồng kiếm khí lao đến.
Vèo!
Người đàn ông còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một nhát kiếm này ghim chặt tại chỗ.
Gương mặt người đàn ông đầy vẻ khó tin.
Mình là ai?
Mình sao thế này?
Lúc này đầu óc gã trống rỗng.
Diệp Quân ở đối diện người đàn ông quay đầu lại nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Thanh Sam, cô ấy sửng sốt.
Kiếm Chủ Thanh Sam vung tay lên, Diệp An lập tức xuất hiện trước mặt ông ấy và Diệp Quân.
Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, không lên tiếng.
Diệp Quân bước đến trước mặt Diệp An, kéo tay áo cô ấy: “Gọi ông nội đi”.
Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ, ông vừa giết một Đại Đế đấy”.
Diệp An nhìn Đại Đế bị ghim ở chỗ kia, do dự một chốc rồi nói: “Ông nội”.
Diệp Quân lau mồ hôi lạnh, trực giác mách bảo hình như tỷ tỷ này có gì đó không ổn, như muốn đánh ông nội vậy.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, sau đó cười nói: “Huyết mạch đã thức tỉnh rồi à?”
Diệp An gật đầu: “Vâng”.
Kiếm Chủ Thanh Sam ngẫm nghĩ một lúc rồi búng ngón tay, một giọt máu lao vào giữa trán Diệp An.
Vèo!
Thoáng chốc một tia sáng màu đỏ như máu bùng phát trong người Diệp An, tia sáng màu lao lên trời dung nhập vào tầng mây, cả bầu trời bỗng chốc trở thành biển máu, cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức huyết mạch đáng sợ quá.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An hai mắt đỏ như máu, cười nói: “Ông đã thăng cấp cho sức mạnh huyết mạch của cháu, còn cuối cùng có thể đạt đến mức độ này thì phụ thuộc vào bản thân cháu”.
Diệp An siết chặt hai tay, chậm rãi áp chế tà khí và sát khí trong người, một lúc sau cô ấy nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cảm ơn”.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, cười nói: “Hình như cháu hơi bất mãn với ông phải không?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Không dám”.
Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Con bé này, là người nhà họ Dương, nếu có gì bất mãn thì cứ nói thẳng, ông nội cháu không phải là người hẹp hòi”.