Bây giờ hắn cũng hiểu được tại sao cha lại hơi đối địch với ông nội.
Nếu đây là cha mình, mình cũng không muốn nhận.
Vô lý hết sức.
Đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được lúc còn trẻ, có thể ông nội từng bị đả kích gì đó hoặc thời thơ ấu bất hạnh nên mới cực đoan như vậy.
Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam phủi bụi trên vai Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Năm đó ông nuôi cha của cháu ở bên ngoài, mặc dù lúc đầu là có ý tốt nhưng cách này quả thật quá mức cực đoan, vì có một số việc không nên để nó gánh vác, đây cũng là chuyện mà ông cảm thấy khá hối hận”.
Diệp Quân cười nói: “Vẫn còn cơ hội để sửa chữa mà!”
Kiếm Chủ Thanh Sam sửng sốt, nói: “Sửa chữa?”
Diệp Quân nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, tuy chuyện của con trai đã không thể cứu vãn được, nhưng không phải còn có cháu trai của ông sao? Sau này ông cháu ta có thể cùng nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm mối quan hệ”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, một lúc sau ông ấy nhìn Diệp Quân lắc đầu mỉm cười. Thằng nhóc này láu cá hơn cả cha nó, xem ra vẫn chưa chịu khổ đủ.
Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Thanh Sam bỗng truyền âm bằng huyền khí cho Tiểu Tháp: “Sau này để thằng nhóc này chịu khổ nhiều hơn, đừng để nó trở nên ba hoa láu cá, nó có tiềm năng làm vua dựa dẫm đấy”.
Tiểu Tháp vội nói: “Vâng! Rất được ạ!”
Nó giơ hai tay hai chân tán thành việc này.
Lúc này Diệp Quân bỗng hỏi: “Ông à, ông thấy cháu nói thế nào?”
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nói hay lắm, ông cháu ta nên nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm”.
Diệp Quân nhanh chóng luyện sắt khi còn nóng: “Vậy ông có thể để lại cách liên lạc không? Nếu cháu gặp… ồ, ý của cháu là nếu cháu nhớ ông thì có thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào”.
Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt nói: “Đến lúc đó nếu cháu muốn liên lạc với ông thì cứ hỏi Tiểu Tháp, nó biết liên lạc với ông thế nào”.
Diệp Quân lại hơi do dự.
Tháp gia không đáng tin, đó là điều ai cũng biết.
Ngay lúc này một âm thanh cực lớn vang lên giữa không trung ở đằng xa.
Diệp Quân vội thu lại suy nghĩ, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông vẫn chưa từng gặp tỷ tỷ của cháu nhỉ, gặp một chút không ạ?”
Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi hai ông cháu đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi điện, Diệp Quân quay đầu lại nhìn bức tượng Chân Thần đó.
Lần sau gặp người phụ nữ thì phải thô tục một chút, không thể cứng nhắc…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!