Nên xông pha!
Đi nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem tinh hà vũ trụ vô tận.
Đúng lúc này tinh hà vũ trụ bỗng vang lên âm thanh cực lớn.
Ầm!
Cả tinh không đều rung chuyển, thuyền mây lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Mọi người đều hốt hoảng.
Chu Phu xuất hiện trên mũi tàu, ông ấy hoảng sợ nhìn tinh hà phía đằng xa.
Một làn sóng xung kích đang lan dần đến trong tầm mắt mọi người.
Âm thanh vừa rồi là do dư chấn của sóng xung kích này gây ra.
Sóng xung kích này cách họ ít nhất mấy vạn dặm, hơn nữa làn sóng xung kích đó cũng không phải là khu vực trung tâm, hẳn là từ nơi xa hơn lan đến đây.
Lúc này Chu Phu và Phí Bán Thanh đều biến sắc.
Chu Phu trầm giọng nói: “Chắc là có cường giả tuyệt thế đang đánh nhau ở rất xa”.
Diệp Quân nhìn tận cùng tinh không, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Chu Phu thở phào: “Cũng may đối phương ở rất xa chúng ta, nếu không e là chúng ta sẽ gặp nguy mất”.
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Không biết là cường giả cấp bậc nào”.
Đúng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ tận cùng tinh không.
Thấy thế, sắc mặt mấy người Chu Phu thay đổi, ông ấy vội dựng cờ thư viện Quan Huyên lên.
Có lẽ cái này có thể bảo vệ mạng sống vào thời khắc quan trọng.
Thế gian này còn có ai là dám không nể mặt thư viện Quan Huyên do Kiếm Chủ Nhân Gian sáng lập ra chứ.
Đúng lúc này, một ông lão mặc đồ đen xuất hiện cách thuyền mây mấy ngàn trượng, sau khi ông lão mặc đồ đen dừng lại, ông ta xoay người. Lúc này thời không nơi đó nứt toác, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, phong thái yêu kiều, nhan sắc tuyệt đẹp như tiên.
Ông lão mặc đồ đen nhìn người phụ nữ, sắc mặt vô cùng dữ dằn: “Giản cô nương, cô đuổi giết theo ta từ Trung Thổ Thần Châu đến tận đây, cô bị điên rồi à?”
Giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên: “Ể… thế mà lại là cô ta…”
…
Người phụ nữ đó không nói gì nhiều, chỉ vung áo lên.
Một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng quét ngang qua.
Sức mạnh đáng sợ vừa