Trần Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Giết!"
Vừa dứt lời, gã bỗng hóa thành một đạo thương mang phóng ra!
Thấy đám thần linh Trần Qua xông tới, ánh mắt Diệp Quân chẳng có chút sợ hãi nào, hắn chợt biến mất.
Vù!
Một tia kiếm quang lướt qua, nhưng ngay sau đó...
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra nghìn trượng, vừa dừng lại đã có ba mươi ba luồng khí tức mạnh mẽ ập tới.
Diệp Quân nheo mắt, lại xông tới trước, kiếm quang chém ra, thời không tầng tầng tan vỡ!
Bốn mươi lăm nhát kiếm!
Đây là cực hạn sau khi hắn nâng cao cảnh giới!
Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có sự hỗ trợ của Ngao Thiên Thiên mà!
Nhát kiếm này xuất ra...
Ầm!
Tiếng nổ kinh động trời đất vang lên, một mảng kiếm quang bùng nổ, đám Trần Qua lập tức bị đánh lui!
Diệp Quân cũng liên tục lùi sau đếm gần nghìn trượng, vừa dừng lại, thời không sau lưng hắn đã nứt vỡ.
Diệp Quân bỗng nói: "Tháp gia, ta nhớ ta có một cái đạo ấn, ngươi còn nhớ không?"
Tiểu Tháp: "Nhớ!"
Diệp Quân hỏi: "Đạo ấn có tác dụng gì?"
Tiểu Tháp: "Có thể trấn áp cảnh giới của đối phương!"
Nghe thế Diệp Quân sững sờ.
Trấn áp cảnh giới của đối phương?
Diệp Quân vội hỏi: "Sao không nói với ta từ sớm?"
Tiểu Tháp: "Trước nay ngươi đâu có hỏi!"
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Tháp gia, ngươi tới để tăng độ khó cho cuộc đời ta đúng không?"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của đạo ấn.
Bấy giờ, đám Trần Qua đã biến mất khỏi chỗ!
Ba mươi ba luồng khí tức quét tới như dòng nước lũ, những nơi họ lướt qua đều khiến thời không vỡ tan tành.
Diệp Quân bỗng mở bừng hai mắt, giữa ấn đường hắn xuất hiện một đạo ấn.
Ầm!