Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Thư viện sẽ khắc tượng cho huynh”.
“Ồ…”
Khuôn mặt Diệp Quân trở nên cứng nhắc.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh có biết giải thưởng của hạng nhất là gì không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca nói: “Thư viện đạt hạng nhất trong cuộc đấu lần trước giành được hai linh mạch cấp Thiên, mười linh mạch cấp Địa, năm mươi linh mạch cực phẩm, mười quyển công pháp cấp Tiên, ba mươi quyển công pháp cấp Thiên, mỗi năm còn được nhận một triệu kim tinh”.
Nghe thế vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi.
Nạp Lan Ca cười nói: “Nếu giành được hạng nhất, thư viện chắc chắn sẽ lập tượng khắc cho huynh. Không chỉ thế gia tộc họ Diệp cũng sẽ được thư viện quan tâm rất nhiều”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tranh thôi”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tranh hạng nhất ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, hạng nhất”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một hồi rồi mỉm cười.
Đúng là một người tự tin.
Lúc này Tiêu Qua ở một bên bỗng đi đến cười nói: “Diệp huynh, không phải là ta dập tắt hy vọng của huynh đâu, nhưng muốn giành được hạng nhất là chuyện quá quá khó”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Sao thế?”
Tiêu Qua nói: “Mấy trăm năm nay, hạng nhất của thư viện thượng giới vẫn luôn là một thư viện, đó là thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thanh Châu?”
Tiêu Qua gật đầu: “Huynh có biết Thanh Châu là nơi nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.