Sau khi phá huỷ mảnh thời không đó xong nó đã hoá thành một luồng kiếm quang bay đi mất.
Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó hắn run rẩy nói: “Tháp gia, nó đi đâu rồi?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi đáp: “Không biết!”
Diệp Quân vội nói: “Ngươi gọi nó về đi!”
Tiểu Tháp bảo: “Không gọi được”.
Mặt Diệp Quân lập tức đen sì.
Hắn muốn gọi nhưng từ khi kiếm Hành Đạo bị thần linh nữ kia đưa vào thời không đặc biệt, hắn đã không thể liên lạc được với nó nữa.
Quá xa!
Bây giờ Diệp Quân hơi lúng túng.
Lúc này giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Có thể không phải nó chạy, mà là đi lạc”.
Diệp Quân cau mày: “Đi lạc?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Thời không vừa nãy là thời không vị diện đặc biệt, là kiểu thời không cực kỳ phức tạp, bởi vậy có thể nó chưa biết phải về như thế nào!”
Mặt Diệp Quân tối sầm, nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, vấn đề là nó mạnh như thế, tại sao lại bị đưa đi?”
Giọng nói bí ẩn đáp: “Vì linh của nó không phải lúc nào cũng tỉnh táo, phần lớn thời gian linh của nó đều lười… đều ở trong trạng thái ngủ say tu dưỡng nên mới bị người phụ nữ kia nhân cơ hội cưỡng chế đưa vào thời không vị diện đó!”
Bà ấy dừng lại một lát rồi lại nói: “Đương nhiên ta có thể phá vỡ thời không vị diện để tìm nó về, nhưng làm như vậy đồng nghĩa với việc phá vỡ quy tắc”.
Diệp Quân im lặng.
Hắn cảm thấy trong chuyện này có âm mưu.
Kiếm Hành Đạo bị lạc?
Lừa ai chứ!
Tiền bối này cùng Tháp gia và kiếm Hành Đạo chắc là đang muốn cưỡng ép mài giũa thực lực cho hắn!
Diệp Quân lắc đầu cười, không sao, không có kiếm Hành Đạo, hắn vẫn có thể đánh được!
Diệp Quân xoè tay, trong tay xuất hiện một thanh ý kiếm!
Ý kiếm!
Diệp Quân cầm ý kiếm chậm rãi đi về phía quân cận vệ thần linh xa xa, một luồng kiếm thế quét ra từ cơ thể hắn, thời không xung quanh bỗng chốc sôi trào.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Tên này tin chúng ta chứ?”
Giọng nói bí ẩn: “Ngươi nghĩ sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Tên này thông minh lắm, ta thấy hắn không tin đâu!”
Giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Tên này ngoài mặt thì dịu dàng nhưng thực chất cũng kiêu ngạo lắm, hầy…”
Trong giọng nói bà ấy có vẻ khá lo lắng.