Sau khi tiến vào Trấn Thiên Môn, Diệp Quân lập tức đi vào một đường hầm thời không, hắn có thể cảm nhận được vô số khí thế cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ ở xung quanh nơi này!
Hắn biết những khí thế này là của cao thủ trấn giữ Chân vũ trụ!
Trong đó thậm chí còn có khí thế của cao thủ cấp Đại Đế!
Đại Đế!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Ở chư thiên vạn giới, cao thủ cấp bậc Đại Đế là tồn tại vô cùng hiếm có, nhưng đối với Chân vũ trụ, dù cấp bậc này cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn không phải hàng đầu!
Dù sao, Chân vũ trụ có không ít cao thủ cấp bậc thần linh vũ trụ!
Nhưng những cao thủ thần bí trong bóng tối kia không hề ra tay với hắn.
Đây là cuộc chiến của thế hệ trẻ!
Diệp Quân nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi cảm thấy thế hệ trước của Chân vũ trụ này sẽ ra tay với ta không?”
Tiểu Tháp hỏi ngược lại: “Ngươi quan tâm à?”
Diệp Quân lập tức cười to!
Quan tâm ư?
Nếu hắn quan tâm thì đã không đến đây!
Tiểu Tháp lại nói: “Theo hiểu biết của ta với bọn họ, thế hệ trước của bọn họ sẽ không ra tay với ngươi, trừ khi ngươi làm trái quy tắc trước, ví dụ như người đời trước ra tay cứu ngươi!”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Yên tâm, Chân vũ trụ của bọn họ làm đúng quy tắc, Diệp Quân ta cũng sẽ làm đúng quy tắc! Bọn họ không điều động thế hệ trước, chắc chắn ta cũng sẽ không gọi người, vũ trụ Quan Huyên có thể thua, cũng có thể chết!”
Tiểu Tháp im lặng.
Gọi người!
Xét công bằng thì đến hiện tại, Diệp Quân thật sự chưa từng gọi người!
Ngay cả kiếm Hành Đạo, không cần thiết thì hắn sẽ không dùng!
Đương nhiên hắn cũng không bảo thủ, đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ như thế, nếu quá mức bảo thủ thì chính là ngu xuẩn.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Sau trận chiến này, ngươi lo mà dạy dỗ hắn tu luyện đi!”
Nó biết nó không giúp được gì cho Diệp Quân, phải để người có năng lực hơn hướng dẫn hắn!
Còn về Thiên Mệnh Váy Trắng, sau khi Diệp Quân mạnh hơn một chút có thể nhờ bà ấy chỉ điểm, chỉ cần ít thôi cũng đã rất hữu dụng rồi.
Giọng nói bí ẩn đáp: “Được!”
Đương nhiên bà ấy rất quan tâm Diệp Quân.
Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi dưỡng thương trong tháp lâu như thế vẫn chưa khỏi à?”
Giọng nói bí ẩn đáp: “Sắp rồi!”
Tiểu Tháp không nói gì nữa.
Diệp Quân đi về phía xa, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Thiên Thiên!”
Ngao Thiên Thiên đáp: “Ta đây!”
Diệp Quân cười khẽ nói: “Trước giờ luôn là cô giúp ta, còn ta thì chưa từng giúp gì cho cô, ta cảm thấy hơi ngại!”
Ngao Thiên Thiên nói: “Giữa hai chúng ta cần gì phải nói những điều này chứ?”
Diệp Quân cười khẽ, đang định nói tiếp thì lúc này, hắn đột nhiên xoay người, một cô gái đã lao đến trước mặt hắn!
Thấy người này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.
Bát Uyển!
Sao cô ấy lại đến đây?
Diệp Quân hơi ngơ ngác!
Bát Uyển kích động nhìn Diệp Quân: “Cơm đâu? Cơm của ta đâu? Ngươi đã hứa sẽ nấu mười nồi cơm rồi mà!”
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Cô vì mười nồi cô mà đuổi theo ta từ vũ trụ Quan Huyên đến tận Chân vũ trụ ầ…
Lúc này, Diệp Quân thật sự thấy cạn lời.
Đương nhiên, điều khiến hắn nghi ngờ nhất là cô nhóc này vào đây bằng cách nào?
Nếu không có kiếm Hành Đạo, hắn cũng không thể vào đây được.
Mà Bát Uyển lại có thể vào!
Diệp Quân hơi do dự, sau đó hỏi: “Bát Uyển, cô vào đây bằng cách nào vậy?”
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Chạy vào!”
Diệp Quân cau mày: “Chạy vào?”
Bát Uyển gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết Bát Uyển sẽ không nói dối, trừ khi trong tình huống rất đói.
Bát Uyển đắn đo một lúc rồi nói: “Ăn cơm trước rồi nói tiếp, được không?”
Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật.
Diệp Quân không thể làm gì hơn, chỉ đành nấu cơm cho Bát Uyển.
Thấy Diệp Quân bắt đầu nấu cơm, Bát Uyển ở bên cạnh lập tức sáng mắt lên, nước miếng bắt đầu chảy xuống.
Không lâu sau đó, Diệp Quân đã nấu cho Bát Uyển ba nồi cơm, còn hầm một nồi thịt rồng và thịt trâu.
Bát Uyển cũng không kiêng nể gì, lập tức lấy cái bát to ở sau lưng xuống, bắt đầu ăn cơm.
Nhìn Bát Uyển ăn ngon lành, Diệp Quân hơi tò mò, thầm nói: “Tiền bối, sao cô ấy có thể ăn nhiều thế?”
Giọng nói bí ẩn đáp: “Thể chất đặc biệt!”
Diệp Quân cau mày: “Thể chất đặc biệt?”
Giọng nói bí ẩn đáp: “Phải!”
Diệp Quân lại hỏi: “Thể chất gì cơ?”
Giọng nói bí ẩn lại không chịu nói gì thêm.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, thấy đối phương không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi thêm.
Một lát sau, Bát Uyển ăn sạch mấy nồi cơm lớn trước mặt, trên mặt cô ấy lập tức lộ vẻ thoả mãn.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển trước mặt, hắn chần chừ một lát rồi nói: “Bát Uyển, hay cô về trước đi, đợi sau khi xong chuyện, ta sẽ về tìm cô!”
“Không được!”
Bát Uyển nhìn về phía Diệp Quân: “Tuyệt đối không được!”
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Bát Uyển im lặng.
Khó khăn lắm mới tìm được một phiếu cơm dài hạn, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
Thấy Bát Uyển không nói gì, Diệp Quân lại nói: “Bát Uyển, phía trước rất nguy hiểm!”
Bát Uyển nhìn hắn: “Ta có thể giúp ngươi đánh nhau!”
Diệp Quân im lặng, hắn thật sự không muốn Bát Uyển bị cuốn vào vòng xoáy này.
Bát Uyển cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi cũng chê ta ăn nhiều không? Sau này mỗi ngày ta sẽ ăn ít đi hai miếng, được chứ?”
Diệp Quân đen mặt, một lát sau, hắn nhìn Bát Uyển, nhẹ giọng nói: “Ta biết cô muốn giúp ta, nhưng chuyến đi này rất nguy hiểm!”
Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đối phương đi theo mình chỉ vì cơm!
Cô nhóc này thích ăn cơm, khá ngây thơ, nhưng cô ấy đâu có ngu!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Bát Uyển im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi cùng ta về đi, được không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Đến cũng đến rồi!
Cứ thế mà về ư?
Đùa à!
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Vậy ta đi cùng ngươi!”
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Bát Uyển, chuyến đi này có thể sẽ chết đấy!”
Bát Uyển bình tĩnh đáp: “Ờ!”
Diệp Quân cạn lời.
Thái độ này của cô là sao?
Diệp Quân còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn chợt cất lời: “Tiểu tử, ta biết ngươi không muốn nàng bị cuốn vào vũng nước đục này, nhưng ta có thể cho ngươi biết, nàng khá đặc biệt, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Khá đặc biệt!
Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau!”
Bát Uyển cười tươi: “Được!”
Diệp Quân cười hỏi: “Cô có thể đánh nhau với mấy người?”
Bát Uyển nghiêm túc đáp: “Nếu ăn no, ta muốn đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu!”
Diệp Quân hơi đau đầu.
Rốt cuộc cô phải ăn bao nhiêu mới tính là no?
Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, Diệp Quân không suy nghĩ linh tinh nữa, hắn biết là đã đến nơi rồi.
Diệp Quân kéo Bát Uyển lại, ngay sau đó, hai người cùng xuyên qua tia sáng trắng. Khi mở mắt lần nữa, bọn họ đã ở trong một cánh đồng hoang vu!
Trời xanh, mây trắng, xung quanh như vô tận!
Trước mặt Diệp Quân và Bát Uyển khoảng nghìn trượng là mấy chục nghìn cao thủ thần linh!
Toàn bộ thiên tài và yêu nghiệt đứng đầu Chân vũ trụ!
Ngoài ra, cuối chân trời, trên một đám mây còn có gần cả triệu thiên tài yêu nghiệt thần linh khác.
Những người đó có khí thế yếu hơn, thực lực khá thấp!
Mà lúc này, bọn họ đều đang tập trung vào hai người Diệp Quân bên dưới.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, một món thần giáp Quan Huyên xuất hiện trước mặt Bát Uyển: “Nhỏ một giọt máu lên!”
Bát Uyển liên tục lắc đầu: “Đau!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Bát Uyển, Bát Uyển chớp mắt: “Không!”
Diệp Quân lại nói: “Mười nồi cơm!”