Cô gái có vết bớt chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ta là Bàn Vũ Kỳ của Bàn Vũ Giới”.
Bàn Vũ Giới!
Một trong bốn vũ trụ lớn!
Bàn Vũ Kỳ lại nói: “Bây giờ ta đã không còn là người của tộc Bàn Vũ nữa”.
Diệp Quân sửng sốt.
Không còn là người của tộc Bàn Vũ nữa?
Diệp Quân vừa định nói gì đó, Bàn Vũ Kỳ lại đi vào trong đoàn chiến đấu của vũ trụ Quan Huyên ở một bên.
Diệp Quân đứng đó vẻ mặt khá phức tạp.
“Đại ca”.
Lúc này một tiếng hét tức giận vang vọng từ trên trời, âm thanh cực lớn, trong vòng một trăm dặm cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Diệp Quân nhìn lên trời, một người đàn ông chạy nhanh đến.
Diệp Quân sửng sốt khi nhìn thấy người này.
Người đến chính là Tư Thông Thiên.
Diệp Quân không ngờ tên này lại đến đây.
Tư Thông Thiên dẫn theo vài cường giả nhà họ Tư chạy đến trước mặt Diệp Quân, y ôm chặt lấy Diệp Quân vui mừng nói: “Đại ca, đệ đến rồi”.
Diệp Quân: “…”
Tư Thông Thiên buông Diệp Quân ra, sau đó nghiêm mặt nói: “Đệ sẵn lòng chiến đấu với đại ca, mong đại ca đừng chê thực lực của đệ thấp”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Cảm ơn đệ”.
Tư Thông Thiên cong môi cười: “Huynh đệ trong nhà mà còn nói cảm ơn gì chứ?”
Nói rồi y nhìn An Vương ở một bên: “Người xưa có câu, làm điều bất chính quá nhiều sẽ chết thảm. Cô nương này, ta thấy cô còn trẻ lại xinh đẹp, chi bằng cải tà quy chính sớm, gả cho đại ca của ta, sinh cho huynh ấy mười mấy đứa, sau đó mọi người cùng ngồi lại trò chuyện vui vẻ, cùng nhau xây dựng một thế giới hòa bình, chẳng phải tốt đẹp hơn sao?”
Mọi người: “…”
An Vương nhìn Tư Thông Thiên: “Nhà họ Tư ở Nguyên Giới phải không?”
Tư Thông Thiên bật cười: “Đúng thế”.
An Vương khẽ gật đầu: “Ta nhớ rồi”.
Tư Thông Thiên nhíu mày, lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Bà ta là An Vương”.
Vương!
Nghe thế Tư Thông Thiên biến sắc, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu chân quỳ xuống đất.
Thôi toang rồi!
Sắc mặt Tư Thông Thiên hơi tái.