An Vương: “…”
Thấy Diệp Quân lấy kiếm Hành Đạo ra, nụ cười trên môi Mạc Vô Liễm biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác lúc này của gã.
Có thể đạt tới cấp bậc của gã thì vẫn rất nhạy bén với nguy hiểm, cảm giác lúc Diệp Quân cầm kiếm và lúc không cầm kiếm khác biệt hoàn toàn.
Mạc Vô Liễm nhìn kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, cảm thấy vô cùng bất an, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Trước khi đến đây, gã đã biết Diệp Quân có một thanh thần kiếm, lúc đầu Diệp Quân có thể vượt lên rất nhiều bậc để đối kháng trực diện với Thần Quân cũng là vì có thanh thần kiếm này. Bấy giờ, khi nhìn thấy thanh kiếm này, gã mới nhận ra thanh kiếm này mạnh hơn những gì gã nghĩ rất nhiều.
Ngay lúc này, giọng An Vương bỗng vang lên trong đầu Mạc Vô Liễm: “Bảo hắn khôi phục thể xác đi”.
Khôi phục thể xác!
Nghe An Vương nói thế, Mạc Vô Liễm nheo mắt nhưng thoáng chốc đã nở nụ cười: “Diệp công tử, mau khôi phục thể xác đi. Sau khi khôi phục thể xác xong, chúng ta sẽ đấu với nhau một cách công bằng, Chân vũ trụ bọn ta rất xem trọng tính công bằng”.
Rất chú trọng tính công bằng!
Nghe Mạc Vô Liễm nói thế, sắc mặt mọi người đều trở nên quái lạ.
Người này lật mặt nhanh ghê.
Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm, ngồi xuống khoanh chân lại rồi bắt đầu phục hồi cơ thể.
Mạc Vô Liễm khẽ cười, cũng không ra tay, Diệp Quân cầm kiếm nên gã không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Cứ thế mọi người đều đứng nhìn Diệp Quân chữa trị vết thương ở đằng xa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc cơ thể Diệp Quân đã hoàn toàn được hồi phục.
Diệp Quân nhìn cơ thể của mình, lắc đầu thở dài, thế này mà đánh nhau thì cơ thể sẽ chẳng còn gì, nói hủy là hủy.
Nhưng hắn cũng không có ý định tu luyện thể xác lần nữa.
Ăn nhiều nuốt không trôi!
Bây giờ hắn không chỉ tu kiếm đạo mà còn tu võ đạo, nếu lại tu luyện thể xác nữa, rất có thể cuối cùng chẳng tu luyện gì được, thế nên chi bằng chuyên chú vào kiếm đạo và võ đạo.
Diệp Quân thu lại suy nghĩ, sau đó đứng lên nhìn Mạc Vô Liễm ở cách đó không xa: “Đến đây đi”.