Trong Pháp tướng lôi thân vang lên giọng của Úc Nhất Triều, sau đó Pháp tướng lôi thân bỗng ấn tay xuống đánh vào kiếm quang bên dưới.
Đoàng!
Một chưởng hạ xuống, thiên địa rung chuyển kịch liệt giống như động đất, cực kỳ rợn người.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chưởng này giáng xuống, trong mất hiện lên vẻ hung ác, hắn giẫm chân phải, cả người hoá thành kiếm quang phóng lên trời.
Cứng đối cứng!
Bốn mươi lăm nhát kiếm!
Nhát kiếm này được hắn gia trì thêm kiếm ý vô địch và kiếm hồn vô địch, khi kiếm phóng ra, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp chiến trường Hư Chân.
Bùm!
Trong mắt mọi người, luồng kiếm quang phá tan lôi thú, lôi thân vỡ tan từng tấc.
Úc Nhất Triều ở trong lôi thân con ngươi chợt co lại, hai tay cô ta nắm chặt, cơ thể và linh hồn trong nháy mắt đồng thời bốc cháy.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Úc Nhất Triều trở nên hơi vặn vẹo: “Cùng chết đi!”
Dứt lời, cô ta lao tới, chủ động đâm vào kiếm của Diệp Quân.
Phụt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào bụng cô ta, mà lúc này cô ta lại dùng hai tay nắm lấy bả vai Diệp Quân.
Bùng!
Một luồng sức mạnh kinh hãi tuôn ra từ cơ thể cô ta…
Cùng chết chung!
Thấy thế mọi người ngạc nhiên đến mức sững sờ.
Không ai ngờ rằng Úc Nhất Triều thế mà lại kiên cường khí khái như thế, thiêu hồn cùng chết.
Chẳng những mọi người bất ngờ, lúc này Diệp Quân cũng không ngờ đến chuyện này, khi Úc Nhất Triều chộp lấy hai cánh tay của hắn, vào thời khắc mấu chốt này, cơ thể hắn toát ra một luồng kiếm ý vô địch đáng sợ, những kiếm ý vô địch này quấn lấy hắn.
Ầm!
Không gian bỗng rung chuyển, một tiếng nổ vang lên khiến màng nhĩ của mọi người đều ong ong đau nhức.
Lúc này Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng trước ánh nhìn của mọi người.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
Khi Diệp Quân dừng lại, quần áo trên người hắn đã biến thành màu đỏ, không chỉ như thế, máu còn chảy ra từ khóe miệng hắn.
Thấy thế, mấy người vũ trụ Quan Huyên sa sầm mặt mày.
Lúc này sắc mặt các thần linh bên Chân vũ trụ cũng rất khó coi, vì Úc Nhất Triều đã hoàn toàn biến mất.
Lại thêm một người chết!