Thương vực thoáng chốc vỡ tan, trong ánh mắt mọi người, Huyền Ung bay ra ngoài, mà khoảnh khắc thương vực vỡ, mấy trăm phi kiếm kiếm ý vô địch cũng bay về phía hắn ta.
Nhìn thấy phi kiếm bay tới, Huyền Ung hét lên: “Phóng!”
Thương phóng ra, thương gỗ bỗng nhiên phóng ra thương diệm màu đỏ, thương diệm này ngăn lại vô số phi kiếm của Diệp Quân.
Tuy nhiên không thể phá huỷ được phi kiếm!
Bởi vì phi kiếm này có chứa kiếm ý vô địch!
Lúc này Huyền Ung chợt hét lên, tiến lên phía trước rồi cầm thương gỗ nhảy lên: “Nhảy!”
Thương diệm màu đỏ nhảy lên, sức mạnh cường đại ngay lập tức đẩy mấy trăm thanh phi kiếm của Diệp Quân lùi lại, nhưng lúc này Diệp Quân lại cầm kiếm lao về phía trước.
Kiếm quang xuất hiện!
Thương diệm vỡ tan, Huyền Ung lùi lại liên tục.
Hắn ta còn chưa dừng lại, Diệp Quân đã lại phóng kiếm tới.
Ầm!
Trong mắt mọi người, Huyền Ung lại bị đẩy lui lần nữa.
Mà khi hắn ta dừng lại, lại có một thanh kiếm nữa bay tới.
Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.
Huyền Ung nheo mắt, trong mắt thoáng qua vẻ hung tàn, hắn ta cầm thương rồi quay lại, hét lên đầy giận dữ: “Phần Thiên!”
Âm thanh vừa dứt, hắn ta quay một vòng, thương gỗ với thương diệm nghìn trượng trong tay ngưng tụ quanh người, sau đó hắn ta ném thương ra, thương diệm nghìn trượng phóng ra như thác nước.
Đùng đoàng!
Một thương đáng sợ này mạnh mẽ ngăn lại nhát kiếm đang phóng tới của Diệp Quân, hai sức mạnh vừa tiếp xúc, thời không xung quanh kịch liệt run rẩy nhưng vẫn chưa vỡ.
Huyền Ung một lần nữa bị đẩy lùi.
Sức mạnh của hắn ta rơi vào thế yếu.
Khoảnh khắc hắn ta lùi lại, phía sau bỗng xuất hiện mấy trăm thanh phi kiếm.
Nhận ra điều này, con ngươi của Huyền Ung co lại thành hình mũi kim, lúc này hắn ta không dám che giấu nữa, giơ thương gỗ lên ngang lông may rồi hét: “Thương hồn!”
Bùm!
Hắn ta vừa dứt lời, trong cơ thể lập tức phóng ra thương hồn hoả diệm, hoả diệm bốc lên mạnh mẽ sau đó hoá thành từng luồng thương mang hoả diệm bắn ra xung quanh.
Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, những thanh phi kiếm kia đều bị đẩy lùi.