Một lát sau, Diệp Quân đưa Bát Uyển tới thành Chư Thiên Vạn Giới.
Trên đường phố, Bát Uyển tò mò nhìn quanh, ánh mắt hiếu kỳ, lần đầu tiên cô ấy thấy nhiều người thế này, thấy gì cũng lạ gì cũng hay.
Suốt đường đi, Diệp Quân mua cho Bát Uyển rất nhiều đồ, cô ấy vui lắm, cứ cười suốt.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã dẫn Bát Uyển tới một tiệm áo quần, hắn nhìn quanh rồi chỉ một bộ váy thủy mặc: "Lấy bộ này cho ta!"
Bà chủ nhìn Diệp Quân, thấy hắn khí khái phi phàm, biết ngay là người có tiền, lòng thầm nhủ có khách quý tới nên vội lấy bộ đồ xuống, đưa tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân đưa bộ váy thủy mặc kia cho Bát Uyển, cười nói: "Mặc bộ này đi!"
Lúc ở tiểu thế giới, hai người bị Đại Đế kia đánh một trận tơi bời, bộ quần áo vải của Bát Uyển cũng đã nhàu rách rồi.
Bát Uyển nhìn bộ đồ trước mặt, kinh ngạc: "Cho ta à?"
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy!"
Bát Uyển chần chừ, khẽ nói: "Ta không có tiền!"
Cô ấy từng nghe người lớn trong thôn nói ra ngoài mua đồ phải có tiền.
Diệp Quân: "Ta có!"
Nói rồi, hắn đặt đồ vào trong tay Bát Uyển, giục: "Mau đi thay đi!"
Bát Uyển ngập ngừng rồi gật đầu: "Được!"
Nói rồi cô ấy cầm váy vào trong phòng thay đồ.
Bà chủ đứng bên cạnh ngần ngừ một lát rồi mới mở miệng: "Công tử, bộ váy này là váy Lưu Tiên, có thuật pháp phòng ngự cực mạnh, giá không rẻ..."
Diệp Quân hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Bà chủ trầm giọng nói: "Ba mươi vạn tiên tinh!"
Ba mươi vạn!
Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian chứa đúng ba mươi vạn tiên tinh bay tới trước mặt bà chủ.
Diệp Quân cười nói: "Vào trong giúp cô ấy đi!"
Bà chủ vội tươi cười: "Được ạ! Được ạ!"
Nói rồi bà chủ cất nhẫn không gian đi, sau đó quay người chạy vào trong phòng thay đồ.
Một lát sau, Bát Uyển đi ra ngoài. Thấy cô ấy, mắt Diệp Quân sáng hẳn lên. Khí chất của cô ấy bây giờ khác hẳn lúc trước, nhan sắc thì vẫn vậy, không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng rất hút mắt người xem, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, quá trong trẻo, trong như mặt nước hồ thu.