Người đàn ông trung niên chợt thấy hứng thú, bật cười: "Đánh nhau giỏi lắm à?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, từ khi cô cô ta xuất đạo tới nay chưa từng thua một lần nào, giết người chỉ cần một nhát kiếm!"
Người đàn ông trung niên: "Cô cô ngươi tên là gì?"
Diệp Quân nhìn thẳng ông ta: "Thiên Mệnh Váy Trắng!"
"Thiên Mệnh Váy Trắng?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười: "Chưa từng nghe, xem qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi!"
Vù!
Trong tích tắc, trời đất run rẩy, thời không trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên nứt ra, một nhát kiếm phóng tới.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, ông ta ngẩng phắt đầu, tung một quyền ra!
Quyền này khiến cả trời đất như trở nên mờ ảo!
Nhưng một giây sau...
Vù!
Quyền thế ngút trời của người đàn ông trung niên bị đánh nát, trường kiếm phóng thẳng, cắm xuống đỉnh đầu người đàn ông trung niên.
Ầm!
Ông ta bị ghim tại chỗ!
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân giật giật, trong lòng chấn động khôn nguôi.
Rốt cuộc cô cô giỏi đánh nhau tới nhường nào?
Hắn không biết.
Hắn vẫn luôn đoán, nhưng hắn không ngờ, cô cô có thể giết được cả Đại Đế.
Là Đại Đế đó!
Sự tồn tại cùng đẳng cấp với Bất Khuất Đại Đế!
Thế mà bây giờ bị giết trong nháy mắt vậy sao?
Ngay giây phút này, hắn cảm thấy Đại Đế cũng chỉ vậy thôi.
Vì sao mỗi lần cô cô ra tay mình đều thấy những người khác hệt như con sâu cái kiến vậy nhỉ?
Khi phát hiện ra suy nghĩ trong đầu, Diệp Quân giật cả mình.
Sắc mặt vị Đại Đế đứng phía trước Diệp Quân ngập tràn vẻ không tin được, ánh mắt thì càng hoảng sợ: "Sao có thể... tuyệt đối không thể..."
Diệp Quân nhìn Đại Đế, thành thật nói: "Ta cũng thấy hơi ảo nữa!"
Nét mặt Đại Đế cứng đờ.