Diệp Quân nhìn ảo ảnh đó, ảo ảnh này mới chính là thử thách thật sự.
Ảo ảnh cũng cầm kiếm!
Bấy giờ, ảo ảnh bỗng biến mất tại chỗ!
Vù!
Một tia kiếm quang xé gió lao tới, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đâm tới trước mặt Diệp Quân!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, lúc thanh kiếm đó còn cách hắn nửa trượng thì hắn bỗng xuất kiếm!
Vù!
Kiếm của hắn còn nhanh hơn!
Một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực ảo ảnh kia!
Ảo ảnh lập tức biến mất!
Diệp Quân cất kiếm, bước về phía trước.
Đi trên cầu Tinh Hà, Diệp Quân ngẩn đầu nhìn nơi tận cùng tinh hà. Hắn bỗng nhớ lại câu nói trước đây của Tháp gia.
Cô cô váy trắng có thể giết nghìn tỷ Thần Đế!
Có khi nào là Tháp gia nói thật không?
Giết nghìn tỷ Thần Đế?
Diệp Quân nheo mắt lại, nói cách khác, trước mặt cô cô váy trắng, Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến.
Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến!
Sau một hồi trầm tư, Diệp Quân bỗng mỉm cười.
Tiểu Tháp hơi hoảng: "Ngươi cười gì?"
Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, cảm ơn!"
Tiểu Tháp ngờ vực: "Cảm ơn gì?"
Diệp Quân đáp: "Tháp gia, ngươi yên tâm, dù ta đi trên con đường kiếm đạo vô địch, nhưng điều này không có nghĩa là chỉ được có một mình ta vô địch trên cõi đời này. Ta có thể vô địch, người khác cũng có thể vô địch, thế nên ngươi không cần phải lo lắng việc cô cô váy trắng quá mạnh sẽ phá hủy đạo tâm của ta".
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân chân thành nói: "Hơn nữa, bây giờ ta sẽ không so sánh bản thân với cha ta và cô cô váy trắng đâu, cũng không thể so sánh khập khiễng vậy được, nếu ta lấy bản thân ra so sánh với bọn họ chẳng phải tự rước khổ vào thân hay sao. Những người ta nên so sánh lúc này là những thiên tài trẻ cùng thời đại với ta!"
Tiểu Tháp cười nói: "Ngươi nghĩ được vậy là một điều rất đáng mừng!"
Diệp Quân: "Thế sau này ta có thể gọi cô cô váy trắng ra đánh nhau giúp ta không?"
Tiểu Tháp: "..."