Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông trước mặt khẽ gật đầu, nghị lực của thanh niên này cũng được đấy.
Liên Song và Tông Thủ ở bên cạnh nhìn Hám Tông với ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng có phần buồn bã.
Cô gái có vết bớt thì lại rất bình tĩnh.
Lúc này Hám Tông từ từ ngã xuống, nằm trên đất, xương trong cơ thể không ngừng vỡ vụn, nhưng khí thế của cậu ta lúc này lại điên cuồng dâng trào.
Đổi xương!
Diệp Quân nhìn Hám Tông, hắn biết sau khi thanh niên này đổi xương chắc chắn thực lực sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Bản thân thanh niên này đã là thể tu, đổi thành Bất Khuất Cốt, thực lực tăng lên chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng hắn không ghen tỵ.
Hắn có con đường riêng của mình, không cần hâm mộ người khác!
Lúc này Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Sau khi thanh niên này thay xương, thực lực vượt qua cậu, liệu cậu có…”
Diệp Quân bật cười: “Tháp gia, ngươi coi thường Diệp Quân ta quá đấy. Diệp Quân ta không phải loại người không chịu được khi thấy người khác hơn mình, nếu cậu ấy mạnh hơn ta, ta cố gắng hơn là được. Theo ta thấy, người không chịu nổi người khác xuất sắc hơn mình đều là kẻ bất tài vô dụng”.
Tiểu Tháp không nói nữa.
Lúc này, Hám Tông bỗng mở mắt ra, khí thế của cậu ta đã nâng lên một tầm cao mới, hơn nữa vẫn đang tiếp tục nâng lên.
Đại đế Bất Khuất bật cười: “Cậu đứng lên đi”.
Hám Tông vội đứng lên cung kính hành lễ: “Sư tôn!”
Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông: “Hôm nay cậu có thể đến được đây hoàn toàn là nhờ Diệp công tử, cậu lớn tuổi hơn cậu ấy một chút, nhưng cứ gọi cậu ấy là đại ca đi!”
Mọi người đều sững sờ.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Lớn hơn hắn nhưng lại phải gọi hắn là đại ca?
Cái quái gì vậy?
Hám Tông cũng ngẩn ra, chần chừ một lát rồi nói: “Sư phụ, con… đại…”
Đại đế Bất Khuất gật đầu: “Gọi đại ca đi”.
Hám Tông lại nói: “Xin lỗi huynh…”, Diệp Quân nhìn Hám Tông lắc đầu cười, tuy cậu nhóc này thật thà nhưng lúc ra tay lại quyết đoán hơn bất cứ ai.
Cách đánh người này thật sự bất ngờ, không chú ý một cái là sẽ bị ăn đòn ngay.
Tông Thủ cũng chắp tay: “Xin lỗi Diệp huynh!”
Cô gái có vết bớt chỉ nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cười: “Không nói những điều này nữa. Trong chuyện này ta cũng có chỗ không đúng, vừa nãy tình huống cấp bách, không nói với mọi người nên mọi người hiểu lầm ta cũng là điều bình thường, cho nên… chuyện này bỏ qua đi! Chúng ta không nhắc lại nữa nhé!”
Nghe đại đế Bất Khuất nói thế, nét mặt Liên Song và Tông Thủ đều trở nên kỳ quái.
Nhận đại ca!
Hai người đều nghi hoặc.