Nghe Diệp Quân nói thế, Liên Song và Tông Thủ đều bật cười ha hả.
Diệp huynh thật tốt!
Hám Tông cũng cười ngây ngốc vài tiếng.
Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân, vẫn không lên tiếng.
Diệp Quân dẫn mấy người đến trước Bất Khuất Cốt, nhìn Bất Khuất Cốt trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi phức tạp, hắn im lặng một lúc rồi hơi khom người tỏ ý cung kính.
Bốn người phía Liên Song cũng cúi theo.
Lúc này một luồng ý chí trong hài cốt bỗng bay ra.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Liên Song thay đổi, nhưng luồng ý chí ấy chỉ lướt qua người họ chứ không tấn công họ.
Mấy người đều sững sờ.
Diệp Quân nhìn hài cốt trước mặt, im lặng không nói.
Lúc này, những ý chí ấy bỗng ngưng tụ thành một hư ảnh uy nghiêm.
Đại đế Bất Khuất!
Thấy thế, mấy người phía Diệp Quân đều sửng sốt chấn động.
Xa xa dưới chân núi, An Nam Tịnh đang ngồi xếp bằng trên đất chợt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi với vẻ mặt bình tĩnh.
Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn canh giữ ở đây.
Đại đế Bất Khuất chậm rãi ngẩng đầu nhìn hư không, ánh mắt hơi phức tạp, có mờ mịt, có không cam lòng, cũng có cả bất đắc dĩ.
Một lúc sau, đại đế Bất Khuất mới dời mắt, nhìn An Nam Tịnh dưới chân núi, khi nhìn thấy bà ấy, ông ta sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
An Nam Tịnh và đại đế Bất Khuất nhìn nhau không nói.
Một lát sau, đại đế Bất Khuất nhẹ giọng nói: “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài!”
Nói xong ông ta dời mắt, nhìn mấy người Diệp Quân trước mặt, ánh mắt rơi vào Diệp Quân trước tiên, ông ta quan sát hắn rồi cười bảo: “Chiến đấu vạn lần cũng không lùi bước, thanh niên, cậu được lắm, có muốn bộ hài cốt này của ta không?”
Nghe đại đế Bất Khuất nói thế, vẻ mặt nhóm Liên Song bên cạnh đều trở nên phức tạp.
Họ biết đại đế Bất Khuất đã ưng ý Diệp Quân.
Có thất vọng, có hâm mộ.
Diệp Quân im lặng.
Liên Song bỗng tiến đến bên cạnh Diệp Quân, đẩy cánh tay hắn: “Diệp huynh, còn không mau dập đầu bái sư đi? Đây là cơ hội lớn đấy, chỉ cần huynh có được Bất Khuất Cốt thì thực lực của huynh sẽ tăng ít nhất một trăm lần”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đại đế Bất Khuất: “Tiền bối, ta không muốn Bất Khuất Cốt”.
Nghe câu này, mấy người Liên Song đều ngẩn ra.
Đại đế Bất Khuất cũng hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào đại đế Bất Khuất: “Ta đã có vô địch ý rồi, sao còn cần Bất Khuất Cốt nữa?”
Ầm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ bỗng bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, thoáng chốc mấy người Liên Song đều bị đẩy lùi về phía sau.
Mà luồng kiếm thế ấy đã hoá thành một thanh ý kiếm phóng thẳng lên trời, xuyên qua thương khung.
Đắc đạo kiếm ý!