Cậu ta thấy bốn người kia lao đi thì vội vàng làm theo.
Trừ năm người bọn họ ra, không còn ai tham dự.
Từ một trăm hai mươi người ban đầu, đến giờ chỉ còn lại năm.
Như mọi lần trước, nhóm Diệp Quân lại bị đánh bại.
Những người đứng trên bờ thấy thế thì bật cười, trong âm thanh bắt đầu mang theo ý chế nhạo.
Trong mắt họ, hành động của năm người kia đơn giản là lấy trứng chọi đá.
Tiếng cười nhạo ngày càng nhiều.
Bản tính của nhiều người là vậy, cho rằng chuyện mình không làm được thì người khác cũng phải thất bại.
Nhưng nhóm Diệp Quân không quan tâm đến họ, hết lần này đến lần khác đều ngã xuống, nhưng ngã xuống rồi lại đứng lên.
Cứ thế, lặp đi lặp lại qua mười ngày.
Nhóm Diệp Quân đã thất bại không dưới trăm lần.
Ý chí Bất Diệt cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng bọn họ không một lần từ bỏ.
Ngã xuống, nghỉ ngơi, lại chiến đấu.
Cho đến giờ, Diệp Quân đã có thể tung ra hai mươi kiếm!
Mà không cần Ngao Thiên Thiên giúp đỡ.
Sức mạnh của cô gái có vết bớt cũng tăng lên đáng kể, nhưng chính vì ý chí Bất Diệt cũng mạnh lên theo nên lần nào họ cũng bị nó trấn áp dễ dàng, vì vậy đám người đứng trên bờ mới không nhận ra điều này.
Lần này, Diệp Quân bò lên từ biển máu, nằm vật ra đất, cả người chi chít vết thương nặng nề nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khích.
Hai mươi rồi!
Đây là một bước tiến vượt bậc của hắn!
Cô gái có vết bớt và những người còn lại cũng phấn khởi nhận ra mình đã mạnh lên rất nhiều, có thể nói là hoàn toàn lột xác.
Quan trọng nhất là bọn họ đã không còn sợ sệt khi phải đối đầu với ý chí Bất Diệt nữa. Tôn kính thì có, nhưng sợ hãi thì không.
Thiếu niên thể tu kia siết chặt hai tay, cảm nhận những thay đổi về thân xác và sức mạnh của mình rồi hăm hở bật cười. Như nghĩ đến gì đó, cậu ta hô lên với Diệp Quân: “Diệp... huynh... Hay lắm!"
Nghe có phần cà lăm.
Diệp Quân cười đáp: “Ngươi tên gì?"
Thiếu niên: “Hám Tông”.
"Hám Tông?!"
Liên Song cả kinh buột miệng: “Ngươi đến từ Đại Thiên Giới?!"
Hám Tông gật đầu: “Phải”.