Tối hôm nay Âu Thành Nghiêm, không biết uống lộn thuốc gì, mà lại rất muốn ôm Cố Ninh Tinh ngủ đêm nay,
Anh ta nghĩ không chỉ có đêm nay, mà từ bây giờ anh ta quyết định mỗi đêm sẽ đến ngủ cùng cô, anh ta hình như đã có tình cảm với Cố Ninh Tịnh,
Anh ta thoải mái khi ôm lấy cô ngủ tối hôm nay, và không ngờ anh ta lại ngủ ngon như ở khách sạn ở Nhật Bản lúc Cố Ninh Tinh bị bệnh vậy,
Sáng hôm sau, Âu Thành Nghiêm thức dậy, mơ hồ cảm giác không thấy người ở trong lòng mình nữa, nên dùng tay sờ sờ chiếc giường vẫn không có người,
Cố Ninh Tinh đã rời khỏi giường đi rồi,
Phát hiện cô không còn trên giường, Âu Thành Nghiêm lập tức ngồi dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng,
Vừa bước ra khởi phòng thì đã chạm mặt với Tô Diệp, "Thiếu gia, người ngủ có ngon không ạ "
Âu Thành Nghiêm với gương mặt lạnh lùng khi ngủ dậy liền nhớ đến Cố Ninh Tinh mà hỏi, " Phu nhân đâu "
Tô Diệp mặt nghiêm túc thẳng thắn trả lời ngay, " Phu nhân đang ở nhà chính ạ "
Âu Thành Nghiêm nghe xong, gật đầu nhẹ rồi quay đi vào phòng vệ sinh,
Chuẩn bị xong xuôi, rồi mới cùng với Tô Diệp đi đến nhà chính,
Ngay lúc này tại nhà chính, Lâm Bình Chi sáng sớm đã đến nhà ăn và nhìn thấy Cố Ninh Tinh ở đấy,
Tâm trạng cô ta liền khó chịu mà cau mày, ngay sau đó liền nghĩ đến tối hôm qua Âu Thành Nghiêm ở cùng với cô, càng khiến cô ta tức đến đỉnh đầu, sau đó cô ta nhìn xung quanh chỉ có vài người hầu,
Ngay lập tức thật nhanh đi đến gần Cố Ninh Tinh nói giọng đắc ý, lộ rõ bản chất ngay, "Phu nhân, có phải hôm qua Thành Nghiêm đến ngủ cùng với cô phải không"
Cố Ninh Tinh bê thức ăn từ bếp lên, nghe vậy lúc đầu còn phớt lời nói của cô ta, thế nhưng Lâm Bình Chi vẫn cứ mặt dày khiêu khích cô, Cố Ninh Tinh lúc này mới lên tiếng,
"Thế thì đã sao " Thái độ của Cố Ninh Tinh lườm mỉa mai lời nói của cô ta, khiến cho cô ta càng thêm tức,
Lâm Bình Chi, cô ta đứng kiểu khoanh hai tay lại, thái độ trở nên càng lúc càng đắc ý đến trơ trẽn, "Cô đừng nghĩ anh ấy đến cạnh cô là anh ấy yêu cô đâu, chỉ là anh ấy nhất thời chơi đùa với thú vui mới từ cô mà thôi "
Quả thật lời nói khiến tim Cố Ninh Tinh đau lại, nhưng lại không bọc lộ cảm xúc, nhưng cô cảm thấy lời nói thật khó nghe phát ra từ miệng cô ta, nên cũng đã đắc ý xem thường lời nói của cô ta, cô lập tức trả lời cô ta, "Thì sao nào, anh ta đến chỗ tôi, không phải là vì đã chán cô rồi sao "
Cố Ninh Tinh nói ra những lời này, như tạt một xô nước lạnh vào Lâm Bình Chi, khiến cô ta tức giận đến đỉnh não, mà dơ tay lên muốn đánh Cố Ninh Tinh một cái,
Kháp Kháp phát hiện cô ta giở trò, nên em ấy đã nằm lấy tay của cô ta lại thật nhanh chóng,
"Cô...*bốp *"cô ta tức đến nghẹn lời, và nhưng đột nhiên không hiểu vì sao, cô ta lại đột nhiên hướng tay và phía mình, mà tự đánh vào mặt mình và ngồi khuỵ xuống,"Ah... Phu nhân sao chị lại đánh tôi, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi mà "
Lúc này Âu Thành Nghiêm từ ngoài nghe tiếng mới chạy vào, và phát hiện Lâm Bình Chi ôm lấy mặt, khóc lóc anh vạ, anh ta nhanh chóng dìu cô lên, "Lâm Bình Chi, em không sao chứ "
"Thành Nghiêm, anh đừng trách phu nhân, em chỉ là muốn giúp phu nhân một chút, nhưng lại vụng về làm không vừa ý, nên mới bị chị ấy khó chịu liền tát em một cái "
Lỗi cô ta nói quả nhiên rất độc địa, còn giả vờ hiền lành trước mặt Âu Thành Nghiêm, lại làm một người giả tạo hai mặt,
Âu Thành Nghiêm đứng trước mặt Cố Ninh Tinh, tay đang dìu ôm lấy cô ta, gương mặt trở nên giận dữ quát lớn với cô,"Cố Ninh Tinh sao em lại làm vậy, em quá đáng rồi đấy, em đừng nghĩ tôi vừa mới tốt với thì em lại lấn nước làm tới đấy "
"Rõ ràng cô ta... " từ nãy đến giờ Kháp Kháp tức lắm liền muốn lên tiếng giải thích giúp cô,
Cố Ninh Tinh nghe xong, im lặng mà lòng đau lắm, nhìn thấy Kháp Kháp muốn nói giúp cô nên đã ngăn chặn em ấy lại,
Sau đó kiềm nén cơn đau lòng lại, mà tỏa vẻ gương mặt lạnh lùng mắt trừng cả hai, còn từ từ đi đến gần hai người kiêu ngạo nói, "Nếu anh tin những lời cô ta nói là thật, thì tôi không còn gì để nói "
Nhìn cả hai với ánh mắt đến căm ghét, nói xong sau đó nhanh chóng bỏ đi,
Âu Thành Nghiêm tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, và sự vô lễ khi cô bỏ đi như vậy, anh ta liền quát lớn tiếng gọi tên cô, "Cố Ninh Tinh, em đứng lại cho tôi "
Mặc kệ sự tức giận của Âu Thành Nghiêm, Cố Ninh Tinh vẫn cứ ấm ức đi không cần thiết phải trả lời anh ta một câu,
Mặc dù lúc nãy muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, lời nói của cô ta và cô thì anh ta sẽ tin ai, tất nhiên là sẽ tin lời Lâm Bình Chi rồi, thế nên cô chỉ biết dùng cách im lặng mà rời đi,
Âu Thành Nghiêm đưa cô ta cho Noãn Noãn dìu, còn anh thì lập tức đuổi theo cô để hỏi cho ra lẽ, vì anh ta muốn chính miệng cô nói sự thanh minh cho bản thân,
Sau đó Lâm Bình Chi phát hiện anh ta muốn đuổi theo Cố Ninh Tinh, nên đã giả vờ đau đớn để nếu kéo Âu Thành Nghiêm ở lại với mình, "Thành Nghiêm, Thành Nghiêm, chân em đau lắm "
Thành Nghiêm bị kéo đột ngột, và nghe Lâm Bình Chi la kêu đau, anh ta lập tức lo lắng cho cô ta, tâm trạng cũng nguôi giận một chút liền bế cô lên đi về nhà phụ,
Tất cả người làm trong nhà chính, ai nấy cũng điều chứng kiến những gì mà Lâm Bình Chi đã làm, nhưng vì thân phận của một người làm, và còn không có lão phu nhân ở nhà, nên họ không thể nói ra được,
Họ vốn từ ban đầu biết thiếu gia đặc biệt sủng Lâm Bình Chi, nếu họ nói ra, chưa chắc gì anh ta sẽ tin, nên tất cả bọn họ chỉ biết thương cô mà ngậm miệng thôi,