Mặc kệ người khác bàn tán thế nào, mặc kệ những kẻ khác trong Diêm gia lo lắng bất an ra sao, cũng mặc kệ đám Nhạc Văn Hi có vui hay không vui. Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu đến ngày thì tổ chức hôn lễ.
Ở trong phòng cậu đã thay đồ, Phương Lê đã thay vào bộ y phục dành cho hôn lễ, nhà thiết kế thì đứng chờ sẵn ngoài cửa để chờ cậu ra có gì liền chỉnh sửa ngay. Nhưng Phương Lê bên trong cực kì căng thẳng hết hít vào rồi lại thở ra, chưa thể ra ngoài được. Khi Diêm Mặc Nghiêu đã thay đồ xong đi ngang qua cậu, không khỏi nhìn Phương Lê mà hỏi.
" Em chưa chuẩn bị tâm lí xong nữa sao?"
" Em run quá hà!!!"
" Có gì mà run? Trên sân khấu có bao nhiêu người nhìn em còn biểu diễn thật xuất sắc nữa mà." Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa vươn tay ôm Phương Lê vào ngực, vuốt ve sống lưng trấn an đứa nhỏ. Phương Lê cũng thuận đà dựa vào ngực Diêm Mặc Nghiêu, tay ôm thắt lưng hắn, nhưng vẫn lầm bầm lầu bầu.
" Sao có thể giống nhau chứ. Em lên sân khấu từ nhỏ đến lớn thành thói quen luôn rồi, chỉ có hôn lễ là duy nhất trong đời, sao có kinh nghiệm cơ chứ..."
" Nhưng anh lại có rất nhiều kinh nghiệm lần này là lần thứ 4 rồi."
" Em biết ngài có nhiều kinh nghiệm rồi, bớt khoe ra được hay không, muốn đánh nhau đúng không?"
Phương Lê nghe hắn nói liền ngẩng đầu lên nhé răng hung tợn mà hăm doạ, Diêm Mặc Nghiêu nhìn đứa nhỏ trong lòng đang ngẩng mặt lên nhìn, không nhịn được mà phì cười hôn hôn khoé môi Phương Lê.
" Đây là sự thật thôi có gì mà em tức giận, ngoan không giận nữa sắp đến giờ rồi."
Diêm Mặc Nghiêu định ôm Phương Lê ra nhưng cậu vội vàng bảo khoan, vỗ vỗ cánh tay hắn ra hiệu, khiến Diêm Mặc Nghiêu trong lòng đều cười đến nở hoa.
Nhẹ nhàng cúi người ở trên môi đứa nhỏ mà hôn thật sau. Phương Lê ôm thắt lưng Diêm Mặc Nghiêu, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn đến trấn an bản thân, một lúc sau khi bình tĩnh lại mới cùng Diêm Mặc Nghiêu nắm tay bước ra ngoài.
Các vị khách được mời cũng đã tới, nơi diễn ra hôn lẽ đã được trang trí thật lộng lẫy sang trọng, khách khứa cũng nhiều vô cùng.
Hai nhân vật chính nắm tay nhau bước thẳng lên sân khấu bằng thủy tinh phía trên liền bung ra vô số cánh hoa, hoà với âm nhạc, quả thật khung cảnh cuối cùng lãng mạn và xinh đẹp.
Nhạc Văn Hi đứng phía dưới nhìn Phương Lê đang mỉm cười, nỗ lực áp chế tức giận và khó chịu trong lòng, y phải tìm cơ hội để dẫm Phương Lê dưới chân, trả lại mỗi thù mà y phải chịu. Dù không có cơ hội, y cũng phải tìm ra cơ hội, ở trong cái nhà này với Phương Lê y phải được mọi người yêu thương nhiều hơn, y không tin nếu có gì xảy ra với y mọi người có thể tin tưởng Phương Lê được nữa. Còn nếu Phương Lê có thể bị khắc chết thì quá tốt rồi.
Hứa Dương đứng ở hàng đầu nên dễ dàng có thể thấy được Phương Lê bước qua. Khi cậu bước qua liền nhẹ vẫy tay với Hứa Dương rồi mỉm cười. Hứa Dương nhìn nụ cười hạnh phúc của Phương Lê cũng vui vẻ thay, bạn của anh đã qua quá nhiều đâu khổ rồi, hạnh phúc cũng đã đến.
" Nhìn Phương Lê với Diêm đổng đứng với nhau thật sự quá xứng. Hai người họ khiến tớ không nhìn ra được khoảng cách tuổi tác chút nào."
" Đúng vậy, đúng là cặp đôi nhan sắc mà, nhìn thấy bổ mắt gì đâu."
" Ê, khi nãy tớ còn thấy Lý Duy Khải đó."
" Thật sao?"
" Mà nhắc tới Lý Duy Khải tự nhiên tớ nhớ đến lần Phương Lê cãi nhau với chị họ của Lý Duy Khải. Quả thật lúc đó Hứa Dương cũng nói Phương Lê thích người ưu tú hơn gấp trăm lần so với Lý Duy Khải hoàn toàn không phải điêu nha."
" Đúng vậy, giờ mới nhớ. Lúc đó có mấy đưá còn bảo Hứa Dương vì bênh Phương Lê mà bịa chuyện, bịa thằng cha nó chứ bịa. Diêm đổng chính là hoàn mĩ gấp ngàn lần mới đúng."
" Thì đó, đâu ai nghĩ được Phương Lê có thể quen Diêm đổng cơ chứ."
" Thiệt là hâm mộ quá đi à. Nếu tớ cũng có hôn lễ như vậy, trong mơ chắc cũng cười tỉnh."
" Càng nhìn càng thấy không biết nói gì mà. Diêm gia đúng là hào môn, nhìn chỗ nào cũng thấy quý mà không tục, Phương Lê sau này sẽ ở đây thiệt ư.... Má ơi sướng hế."
Lý Duy Khải thật sự có tới, y nghe được tin Phương Lê kết hôn mà chịu đả kích trầm trọng, trong lòng khó chịu vô cùng, tuy rằng trước đây đã hứa sẽ không dây dưa làm phiền cậu nữa nhưng trong lòng y vẫn còn chút chờ mong. Chờ sau này có ngày Phương Lê có thể nhìn ra mặt tốt của y, mong sau này Phương Lê sẽ để ý đến y. Nhưng hiện tại nhìn Phương Lê đứng trên đài đối mắt với Diêm Mặc Nghiêu mà nở nụ cười thật hạnh phúc y biết tất cả đều là trễ rồi.
Y đã dặn lòng không tới, nhưng đến phút cuối vẫn nhịn không được mà ôm hi vọng đến đây. Lý Duy Khải đi cùng người nhà nhưng y chỉ dám đứng ở một góc xa xa mà nhìn toàn bộ quá trình, thấy Phương Lê gật đầu đồng ý rồi nói lời hẹn ước, thấy Phương Lê cười đến đỏ hốc mắt khi Diêm Mặc Nghiêu trao nhẫn, thấy Phương Lê ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu đáp lại nụ hôn, cả người y đều cảm giác không xong. Chính là cả người thất thần hướng cửa lớn mà đi thì lại nghe Diêm Học Ấn gọi.
"Duy Khải."
Lý Duy Khải dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía gã, chín hoặc Diêm Học Ấn nhìn bộ dáng của y xong làm như vẻ bạn hiền hiểu tâm sự nhau mà an ủi.
" Cậu cần gì vì loại người này mà khổ sở. Nó không đáng với tình cảm mà cậu đã bỏ ra đâu, cũng không đáng để cậu suốt ngày khổ sở, khó chịu như vậy."
Lần trước cãi nhau một trận, Lý Duy Khải vẫn chưa nguôi giận, nhưng Diêm Học Ấn lại cho là y đã không sao, vì nói gì đi nữa cả hai đã là bạn thân của nhau từ lâu, không lẽ cứ giận hoài. Coi như lần này y xuống nước trước, dỗ Lý Duy Khải cho êm còn rồi dựa cậu ta để đối phó với Diêm Bác Phong và Diêm Khải Tuấn sẽ dễ dàng hơn.
" Ngậm cái miệng chó của mày lại!" Lý Duy Khải âm trầm mà nghiến răng nhả ra một câu thô tục, khiến Diêm Học Ấn sửng sốt, y liền nói tiếp:" tao không muốn từ cái mồm dơ bẩn của mày nói ra bất cứ lời nào về Phương Lê, mày cũng không cần đến bắt chuyện với tao nữa. Tao không cần thứ như mày là bạn."
Nói xong liền xoay người bỏ đi. Chính là Diêm Học Ấn bị nói đến cứng đơ cả người, gã không ngờ tới Lý Duy Khải trước giờ galang lịch sự lại có thể nói những lời như vậy, gã không nghĩ đến Lý Duy Khải biết Phương Lê kết hôn mà vẫn bênh đến thế.
Nghi thức sau khi chấm dứt, Phương Lê đi theo Diêm Mặc Nghiêu mà chào rượu với khách khứa. Chính là hai người cũng không thể tự chào rượu với tất cả mọi người được. Cũng may là bạn bè của Diêm Mặc Nghiêu cũng đứng ra chào đón phụ hắn.
Chính là lúc Diêm Mặc Nghiêu cùng nhóm bạn đứng nói chuyện, Phương Lê liền lon ton qua chào các lão sư và bạn học được mời tới.
Lư Đức Đào rốt cuộc chờ đến lúc có thể bóc phốt Diêm Mặc Nghiêu, liền cười ha hả, bộ dáng hưng phấn như mấy con mới hít lá đu đủ vội vàng mà nói.
" Tớ đã nói cậu kì lạ mà, lúc đó còn giẫy nảy không thừa nhận, còn nói cái gì mà bồi thường... Hay nhỉ giờ bồi cả người luôn sao?"
" Nói gì như nhai ngải thế, nói lớn xem nào. Cái gì mà không thừa nhận. Cái gì bồi nguyên người vậy bây?" Hồng Kiệt không nghe rõ tò mò hỏi lại.
" Nói mấy cậu cũng không tin đâu, đừng nhìn bộ dáng lãnh đạm như thánh nhân của Mặc Nghiêu mà lầm, cậu ta cực kì lỡn mợn đó nhoaaaa. Hơn nữa rất biết cách đu troai. Mấy cậu không thấy cậu ta nói kết hôn bất ngờ sao? Không phải đâu! Cậu ta ủ mưu hết rồi..."
" Gì vậy thím... Nói rõ ra coi. Sao tớ cảm thấy bị gạt ra vậy?" Tôn Ngu Hoa cũng nôn nóng thay.
" Đừng gấp mấy chị êm, xếp hàng ngang tớ kể cho nghe chuyện tình của Diêm đổng noè..."
Chính là Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết á khẩu mà nhìn Lư Đức Đào múa gió thành bão, bố khỉ y kể như đứng tại hiện trường mà nhìn không bằng, kể đến Diêm Mặc Nghiêu cũng hoang mang với đời,cảm thấy bản thân mình đốn mạt mà dụ trai trẻ như vậy sao?
Mọi người nghe thì nhìn Diêm Mặc Nghiêu, ánh mắt đều đầy ý nghĩa. Cảm thấy bạn tốt của họ đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Họ nên lạy Diêm Mặc Nghiêu ba lạy rồi xin là học trò quá...
Buổi tiệc kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra về. Diêm Mặc Nghiêu chuyển vào nhà mà tiếp đãi nhóm bạn của hắn. Phương Lê thì quá mệt mỏi nên chào họ một tiếng cũng lết về phòng tắm rửa mà nghỉ ngơi.
Tắm ra Phương Lê đã nằm xải lai trên giường. Tuy biết kết hôn sẽ mệt nhưng không ngờ mệt như cún thế này, cậu mệt đến chân cũng run luôn... Dù mệt thì mệt nhưng nghĩ đến chút nữa động phòng,trong đầu Phương Lê liền hiện lên vài cảnh uncensored cả người đều cảm thấy rậm rựt vô cùng. Phương Lê nhìn bộ dạng của mình sau đó lại bật dậy lấy kem dưỡng da hết bôi tay rồi bôi chân, sau đó nhìn gương vuốt vuốt tóc, xoa xoa mặt, tự cảm thấy ổn mới leo lên giường nằm lại.
Ở trên giường nằm xuống, chờ Diêm Mặc Nghiêu về phòng, cậu đem hai tay để trên ngực đè lại trái tim đang nhảy bang bang của mình, chút nữa là thị tẩm rồi không biết nên làm gì đây. Chính là suy nghĩ một hồi Phương Lê lăn ra ngủ lúc nào không hay, đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm mới giật mình mở mắt ra.
Khi Diêm Mặc Nghiêu tắm xong bước ra liền thấy đứa nhỏ khi nãy đã ngủ đến chảy ke, giờ lại ngồi dựa đầu giường bộ dáng sang chảnh liền biết cậu sắp xàm xí đế nên vừa bước đến giường vừa hỏi.
" Sao em đang ngủ lại ngồi dậy tạo nét là thế nào? Mộng du sao?"
" Mộng cái gì mà mộng... Đang chờ anh đó."
Diêm Mặc Nghiêu ở mép giường ngồi xuống, cầm lấy di động nhìn nhìn, sau đó xốc chăn lên giường, đem Phương Lê kéo vào trong lòng ngực, dùng điều khiển mà tắt đèn sau đó mổ chùn chụt lên môi Phương Lê mà nói.
" Tối rồi ngủ thôi em, cả ngày mệt quá rồi."
Chính là Phương Lê bị hắn ôm trong ngực hơi ngơ ra một chút, mà tự hỏi không thị tẩm sao? Cậu chuẩn bị hết rồi mà. Nhưng sau đó lại được Diêm Mặc Nghiêu vỗ lưng mà dỗ cho ngủ lại lần nữa.....