Về đến nhà, mắt tôi đỏ hoe như mắt thỏ.
Mẹ chồng đau lòng nói: “Ai da, đây là sao vậy con trai, con đang bắt nạt con dâu quý giá của mẹ à?”
Úc Hoành đỡ tôi ngồi xuống, bảo dì Lâm pha trà nóng và mang cho tôi chiếc khăn ấm: "Con nào dám."
Mẹ chồng vỗ ngực nói: "Ồ ồ, không phải là tốt, con dâu tốt như vậy, con làm mẹ xém sợ, nếu thật thì liệu hồn với mẹ."
Vừa nói, bà ấy vừa tiến tới nắm lấy tay tôi: "Sao tay con lạnh thế? Chắc là ở ngoài chịu ủy khuất rồi. Con nói cho mẹ, mẹ sẽ thay con làm chủ!"
"Mẹ, con không sao."
Mẹ chồng quay sang Úc Hoành hỏi: “Con trai, nói cho mẹ biết, tên khốn nào dám ức hiếp con dâu quý giá của mẹ?”
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo, con có thể tự xử lý được.” Mẹ chồng tuy ngốc bạch ngọt nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Bà gật đầu, vỗ vai Úc Hoành với vẻ mặt nghiêm túc: "Việc đó giao cho con, trời trở lạnh rồi, nên làm cho cái tên bắt nạt Lâm Lang đó phá sản thôi."
Tôi nhịn không được mỉm cười. Nhìn thấy tôi cười, mẹ chồng tôi cũng vui lây.
"Này mới đúng, Con cười lên trông xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Tôi thật may mắn khi có thể đến ngôi nhà này, quen biết Úc Hoành và bọn họ.
Sau khi Úc Hoành chườm nóng cho tôi xong, anh ấy đang chuẩn bị rời đi để tôi nghỉ ngơi thật tốt. Vừa đứng dậy, tôi đã nắm tay anh ấy lại.
Anh ấy sửng sốt và quay lại nhìn tôi.
Mặc dù chúng tôi đã kết hôn nhưng mấy ngày này anh ấy vẫn ngủ ngoài ghế sofa.
Anh ấy biết tôi chưa sẵn sàng nên đã cố kiềm lại bản thân.
Người đàn ông tốt như vậy vừa yêu bạn lại vừa tôn trọng bạn. Tôi còn nghi ngờ gì nữa?
Điều nghi ngờ duy nhất là tại sao anh ấy lại tốt với tôi như vậy. Nghe theo trái tim mách bảo, tôi liền hỏi điều nghi vấn bấy lâu nay vẫn giấu kín trong lòng:
"Úc Hoành, anh trước đây có phải hay không biết em?"
Nghe tôi nói xong, ánh mắt anh ấy không né tránh hay bất ngờ, mà là cảm thấy nhẹ nhõm, kèm vui mừng.
Anh ấy nói: “Cuối cùng em cũng nhớ ra anh?”
Tôi:"?"
Nhớ gì?
Tôi nhớ tôi cùng anh ấy chưa bao giờ gặp nhau trước đó, làm sao tôi có thể nhớ được, điểm giao thoa duy nhất là bức ảnh tôi lén chụp anh ấy trên thảo nguyên.
Nó hiện tại vẫn nằm một trong những cuốn sách yêu thích của tôi.
"Bảy năm trướ, chúng ta từng gặp mặt, em còn nhớ không?"
Bảy năm trước, tôi vừa thi xong đại học, lúc đó mới mười tám tuổi.
Để ăn mừng việc kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cùng với lễ trưởng thành của tôi, bố tôi đã đưa tôi đến thảo nguyên chơi.
Khi còn trẻ, ông ấy cũng là một người đam mê du lịch và phiêu lưu mạo hiểm.
Tôi cũng đã bị ảnh hưởng bởi ông ấy từ khi còn nhỏ, nên tôi cũng thích những điều này, nhưng vì sức khỏe của tôi không được tốt nên tôi chưa bao giờ được tùy ý đi lại.
Lần đó, bố con tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhiều cảnh đẹp, thậm chí còn cứu được một con sư tử nhỏ bị linh cẩu tấn công.
Sau đó, trên đường chúng tôi gặp một thanh niên.
Người đàn ông nằm trên mặt đất mắt nhắm chặt, trên người còn có vết thương, nhưng vết thương không phải do động vật gây ra mà là của con dao sắc nhọn để lại.
Bố tôi nói: “Ở một nơi như thế này thường có rất nhiều kẻ săn trộm. Một số rất điên rồ. Bố không biết chàng trai trẻ này đã làm gì, nhưng anh ta hiện vẫn còn sống và có thể được cứu”.
Chúng tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện.
Anh ấy bị sốt cao nên tôi đã ở lại với anh ấy.
Khi anh ấy cảm thấy khó chịu, liền nắm chặt tay tôi, tay anh ấy dù rất nóng nhưng tôi vẫn nắm chặt.
Anh ấy rất đẹp trai, tuy không mở mắt, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét của anh ấy đẹp như tranh vẽ và rất rõ ràng.
Lúc đó là một tiểu thiếu nữ, tôi đối với anh ấy khá ấn tượng.
Sau đó, tôi đem chuyện này quên mất.
Sau này khi quay lại chỗ cũ, tôi gặp Úc Hoành và tình cờ chụp được ảnh của anh ấy.
Trong một khoảnh khắc, hình dáng của họ chồng lên nhau.
Nhưng tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ họ là cùng một người.
Hóa ra, khoảnh khắc anh ấy mở mắt ra, cuộc đời của tôi liền được trói buộc lại.
"Thật ra anh biết có người đã cứu anh, nhưng anh lại không biết là ai."
Úc Hoành dịu dàng nói: “Anh chỉ biết khi sốt cao, có người không ngừng động viên, kể chuyện bên tai, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như chiếc lông vũ.”
"Anh luôn muốn tìm thấy cô ấy, nhưng lại giống như mò kim đáy bể, cho đến khi trong nhà hàng đó, anh đã nghe thấy giọng nói của em."
Ánh mắt như nước nhìn tôi : “Đó là giọng nói anh đã tìm kiếm suốt bảy năm, Lâm Lang, tận bảy năm anh mới tìm thấy em.”
Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của tôi, anh ấy chọc chọc mũi tôi một cách hài hước: “Hôm đó cùng bố vợ trò chuyện, ông ấy cũng nhận ra anh”.
"Trên cổ tay của anh có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Đó là vết thương lúc đó để lại. Bố vợ nói, có lẽ đây là duyên phận. Em cứu anh một mạng, anh đền đáp em cả đời.”