2.
Trong phòng tập boxing, bố tôi vừa hạ gục một học sinh.
Tôi nuốt khan và liếc nhìn Úc Hoành.
Anh ấy trông khá cao và gầy, tôi nghĩ một cú đấm của bố tôi có thể khiến anh ấy không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra giải pháp nào hiệu quả thì bố tôi đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén.
“Con gái ngoan, con tới rồi!” Vui mừng chưa đến ba giây, ông ấy liền nhướng mày nhìn Úc Hoành: “Cậu là ai?”
"Xin chào nhạc phụ, con tên Úc Hoành."
“Nhạc phụ?” Đôi mắt bố tôi mở to, vẻ mặt đầy sát khí.
Tôi che mặt.
Trong phòng thay đồ, tôi lo lắng nhìn Úc Hoành.
Bố tôi có biệt danh là One-Punch Man, tôi đây không muốn trở thành góa phụ ngay sau khi vừa kết hôn đâu.
Anh ấy đang thay găng tay đấm bốc, nhưng vì tay kia không thể tự đeo được nên vẫy tay với tôi như một con mèo con: "Lâm Lang, lại đây."
Tôi nhảy chân sáo qua.
Anh ấy đưa tay ra, dùng giọng điệu ôn hòa như gió mát thổi vào mùa hè: "Giúp anh đeo một chút."
Tôi lo lắng: “Cái kia, bố em bình thường vẫn khá tốt. Một khi ông ấy bước vào võ đài, ông ấy dường như trở thành một người khác. Anh phải cẩn thận, nếu thực sự không đánh bại được ông ấy thì liền nằm xuống.”
Tiếng cười trầm trầm lọt vào tai tôi như những viên ngọc rơi khỏi đĩa.
Đầu tôi hơi cúi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu tựa biển của anh ấy.
Anh ấy dùng bàn tay đeo găng nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của tôi: "Đừng lo lắng, anh sẽ thận trọng, với cả anh cũng rất vui."
Tôi thắc mắc: “Anh vui cái gì?” Vui vì bị đánh?
Trên môi anh ấy nở nụ cười, trông rất vui vẻ: “Anh rất vui vì em lo lắng cho anh.”
Trước trận đánh, tôi đã thương lượng với bố tôi: “Lão ba, người nhất định phải thủ hạ lưu tình nha. Con chỉ là một người chồng, chính là con rể của người, nếu tàn tật rồi, sau này vẫn là con gái người phải chăm sóc chiếu cố.”
Bố tôi sờ cằm: “Con gái ngoan nói cũng có lý, tiếp đó bố sẽ hạ thủ nhẹ một chút.”
Kết quả, bố tôi vừa lên sân đấu đã lật mặt, hét lên một tiếng liền tiến tới đánh Úc Hoành.
Được rồi, tiếng khóc than là do nội tâm tôi phát ra, kỳ thật Úc Hoành dù có bị đánh bao nhiêu cũng sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh.
Hơn nữa, anh ấy chỉ né tránh, không phản kháng.
Tôi nhịn không được nữa: “Chồng à, anh phản kháng a!” Tôi khàn giọng hét lên, âm thanh còn vương vấn bên tai.
Bố tôi lẫn Úc Hoành cùng lúc dừng lại và nhìn tôi.
Bố tôi đôi mắt đều ánh lên sự tổn thương.
Nhưng lời nói của tôi đã có tác dụng, mặc dù Úc Hoành vẫn ở thế bất lợi trong hiệp hai nhưng ít nhất anh ấy cũng biết cách phòng thủ, tuy không biết đấm bốc nhưng tôi cũng lớn lên trong một phòng tập boxing nha.
Tôi phát hiện ra Úc Hoanh đây là đang giả heo ăn thịt hổ nha.
Sau trận đấu, bố tôi dùng bàn tay to lớn của mình đập Úc Hoành một cái: "Tiểu tử này, rất được nha. Con có muốn đến phòng tập boxing với tư cách trợ lý không?"
“Bố.” Tôi thấp giọng nói: “Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Úc thị.”
Bố tôi: “……”
Sau khi ra khỏi nhà, Úc Hoành nói muốn dẫn tôi chính thức ra mắt gia đình anh ấy.
Nhưng nhìn thấy anh ấy vừa bị bố đánh, tôi lại cảm thấy rất áy náy: “Cái kia, anh còn đau không?”
Nếu gia đình anh ấy biết bố tôi đánh con trai yêu quý của họ, họ khẳng định sẽ chặt tôi ra thành từng mảnh.
Anh ấy nghiêng người nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi đồng tử đen sâu, có ánh sáng nhàn nhạt, nếu nhìn lâu sẽ dễ bị hút vào đó, không thể thoát ra được.
Tôi vội ngoảnh mặt đi.
"Lâm Lang, từ hôm nay chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không giấu diếm em điều gì, cũng sẽ không lừa gạt em. Tương tự như vậy, nếu như em không vui thì cũng phải nói cho anh biết, minh bạch không?"
Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, giống như người lớn đang dạy một đứa trẻ tập nói.
Nhẹ nhàng đến nỗi nó gần như làm tôi tan chảy.
Tôi chợt nhớ đến bức ảnh tôi đã lén chụp anh ấy.
Trên thảo nguyên, người đàn ông ôm một con hươu sao nhỏ trong tay, dịu dàng nhìn nó, ánh mặt trời chiếu vào người, người đàn ông như được bao bọc trong một tầng ánh sáng thánh thiện.
Rất đẹp.
Đã từng không thể với tới thần, nay liền đã ở trong tầm tay.
Khi xe chạy đến biệt thự của Úc gia, tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Bởi vì ‘tương thân tương ái’ trong nhóm nói rằng họ muốn tạo cho tôi một bất ngờ lớn.