Tô Cẩm Tinh hoảng hốt một giây.
Đúng vậy, hôm nay cô vung tiền như rác một lần, mua một đôi nhẫn cặp, dùng tiền của tiên sinh.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Ba trăm vạn không phải con số nhỏ, không phải nhà họ Tô đưa cho cô thì cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, nhà họ Tô?
Hiện tại làm gì còn nhà họ Tô?
Đó là nhà của Lưu Phấn và Vương Gia Linh, là nhà mẹ đẻ của Dương Tuyết Duyệt!
Bố cô qua đời, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà, cô mang họ Tô, nhưng nhà họ Tô còn là nơi để cô sống yên bình hay sao?
Cô há miệng thở dốc, muốn giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Lại là giải thích.
Cô giải thích với Tiêu Cận Ngôn sáu năm, vẫn chưa thể giải thích rõ chuyện ban đầu, đổi lấy là một lần lại một lần tự rước lấy nhục, vậy bây giờ còn có thể nói rõ được sao?
Hơn nữa, còn sẽ liên lụy tiên sinh vào chuyện này.
Tiên sinh đã kéo cô ra từ vực sâu địa ngục, cô không thể gây phiền phức cho tiên sinh nữa.
“Không chối được à?” Tiêu Cận Ngôn hỏi.
Tô Cẩm Tinh thở dài, nói: “Tôi còn có thể nói cái gì đây?”
“Còn thăm con gái không?”
“Đi, vì sao không đi?” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi nhất định phải đi.”
“Vậy đi với tôi.”
“Từ từ…” Hà Hiểu Hiểu lo lắng, kéo tay của Tô Cẩm Tinh lại: “Phồn Tinh, cậu ngồi xe của tớ đi, để cậu đi một mình, tớ thấy lo lắm."
Tiêu Cận Ngôn cười nhạo một tiếng: “Cô Hà, cô lo tôi sẽ ăn thịt bạn của cô hay sao?”
Hà Hiểu Hiểu cũng không buồn nể mặt anh ta: “Anh làm nhiều chuyện trái với lương tâm, nói không chừng lúc nào đó ông trời sẽ giáng một tia sét chính nghĩa xuống đánh chết anh, tôi sợ Phồn Tinh đứng gần anh quá sẽ bị vạ lây.”
Tiêu Cận Ngôn nhún vai: “Tùy cô.”
Tiêu Cận Ngôn đi tít đàng trước, Hà Hiểu Hiểu che chở Tô Cẩm Tinh theo sau lưng, cùng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trương Diệu chần chờ một chút, cũng muốn theo sau, lại bị Lộ Tư Quân vươn tay ngăn cản: “Người khác cũng không cần đi quấy rầy chuyện giữa bọn họ, đúng không?"
Trương Diệu mím chặt môi, đứng tại chỗ, không nói một lời.
Lộ Tư Quân gọi mọi người giải tán: “Được rồi được rồi, xem ra hôm nay không phải ngày tốt để đánh bi-a, tất cả mọi người giải tán đi, hôm nào hẹn lại.”
Lúc rời đi, có người vẫn luôn bàn tán: “Cận Ngôn và Tiểu Tinh Tinh mà còn có thể chia tay? Tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.”
Một người khác cũng thở dài: “Đúng vậy, lúc trước bọn họ ngọt ngào biết mấy, chỉ nhìn thôi đã thấy hâm mộ.
Nhưng vừa rồi nghe bọn họ cãi nhau, kết hôn rồi lại ly hôn là do Cận Ngôn nɠɵạı ŧìиɦ đúng không? Này, lão Lộ, bình thường anh khá thân cận với Cận Ngôn, rốt cuộc bọn họ thế nào vậy? Còn khả năng làm lành hay không?”
Lộ Tư Quân lái xe, lắc lắc đầu: “Không biết, xem ý trời đi.”
Sáu năm trước, nhà họ Tiêu và nhà họ Tô đều xảy ra biến cố lớn, Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đám anh em tốt bọn họ, không ai liên lạc được anh ta.
Sau này anh ấy mới biết được tình hình hiện giờ của Tiêu Cận Ngôn từ thời sự trên TV, anh ta lấy sức của một mình nhanh chóng quật khởi, trở thành thần thoại thương nghiệp của cả thành phố H, đi lên đỉnh cao một lần nữa.
Sau đó lúc gặp lại, mặc kệ anh ấy hỏi thế nào, Tiêu Cận Ngôn cũng ngậm miệng không nói đến những chuyện xảy ra trước đó.
Anh ta không muốn nói, tất nhiên là không muốn nói, Lộ Tư Quân cũng không hỏi tới nữa.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự làm mọi người bất ngờ.
Xem ra trong mấy năm nay, Tiêu Cận Ngôn và Tiểu Tinh Tinh đã xảy ra quá nhiều chuyện, người bên ngoài căn bản không thể biết được.
Lúc ra cửa, trời đã hoàng hôn.
Hôm nay Tiêu Cận Ngôn lái một chiếc Lexus màu xám bạc, cũng không phải xe hiệu gì, xem ra là cố ý hạn chế nổi bật, không muốn để người ta biết anh ta đi nơi nào.
Hà Hiểu Hiểu vừa lái xe, vừa nhỏ giọng hỏi: “Phồn Tinh, mấy ngày nay dạ dày của cậu không thoải mái, có phải vì còn chưa qua tháng ở cữ hay không?”
Tô Cẩm Tinh dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Có lẽ.”
“Thằng khốn Tiêu Cận Ngôn này… Không sao, cậu đừng lo, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu giành con gái về.”
Tô Cẩm Tinh khuyên cô ấy: “Không sao, tớ sẽ tự nghĩ cách, không thể kéo cậu xuống nước, lỡ đâu Tiêu Cận Ngôn ra tay với công ty của bố cậu, vậy thì tớ không trả được món nợ này đâu.”
Nói đến công ty nhà mình, Hà Hiểu Hiểu cũng có chút băn khoăn.
Không biết vì sao, hôm nay Tiêu Cận Ngôn lái xe rất chậm, rõ ràng xe trên đường không nhiều lắm, nhưng anh ta vẫn chạy chầm rì.
Cuối cùng lúc ngừng xe, thời gian cách lúc bọn họ xuất phát đã hơn một giờ.
Trước mặt là một căn nhà cũ nhìn rất cổ xưa, mang lối kiến trúc kiểu cũ thời kỳ dân quốc, sơn trên tường đã bong ra từng mảnh, nhưng bên trong chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp, nhìn rất ấm cúng.
Ting ting ——
[Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách mang con gái về bên cạnh em, đừng đối đầu quyết liệt với Tiêu Cận Ngôn, cứ giao mọi việc cho tôi.]
Tiên sinh chợt gửi tin nhắn đến.
Bỗng nhiên, Tô Cẩm Tinh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nếu tiên sinh chịu ra tay, tỷ lệ con gái trở lại bên cạnh cô sẽ gia tăng rất nhiều!
Tô Cẩm Tinh cảm thấy trái tim mình đập lên liên hồi.
“Phồn Tinh, Tiêu Cận Ngôn xuống xe!”
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng đẩy cửa xe ra: “Chúng ta cũng xuống đi.”
Hình như Tiêu Cận Ngôn không có ý chờ cô, xuống xe xong thì lập tức đi vào nhà, Tô Cẩm Tinh vội vàng bước nhanh hơn, cũng theo sát bước chân anh ta.
Vừa vào nhà, chợt nghe thấy tiếng gọi y a của trẻ con.
Có lẽ là mẹ con đồng tâm, cô cảm thấy trái tim mình nhói đau.
“Con tôi đâu?” Tô Cẩm Tinh như lao vọt vào, tìm kiếm chung quanh: “Con của tôi đâu?”
Tiêu Cận Ngôn đi theo phía sau cô, chậm rãi tiến vào: “Yên tâm, đó cũng là con gái của tôi."
“Không phải.” Tô Cẩm Tinh kiên trì.
“Tôi đã xét nghiệm rồi, là của tôi.” Tiêu Cận Ngôn sửa đúng: “Tôi là bố của Viên Nguyệt.”
Đang nói giữa chừng, bác quản gia nghe thấy tiếng động, vội ôm đứa nhỏ vừa dỗ vừa đi ra xem, nhìn thấy hai người trước mặt, ông ta lập tức nở nụ cười: “Ôi, cậu chủ, cậu dẫn Tiểu Tinh Tinh cùng về đó sao? Cậu đó, hôm qua còn nói Tiểu Tinh Tinh bận chăm sóc mẹ không có thời gian đến, tôi không tin chút nào cả, có người mẹ nào xa rời được con mình? Hơn nữa bé Viên Nguyệt còn nhỏ như vậy…”
Tô Cẩm Tinh gần như xông thẳng đến.
Cục cưng được quấn trong một cái khăn màu hồng nhạt, trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn bên trái một cái rồi nhìn bên phải một cái.
Lúc nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, con bé đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt quả nho vốn tròn vo lập tức cong thành hai ánh trăng khuyết, Tô Cẩm Tinh nhìn thấy mà tim như tan chảy.
“Ha ha ha đứa nhỏ này, nhìn thấy mẹ đến thì vui vẻ như vậy à?” Bác quản gia còn chưa dứt lời, bé Viên Nguyệt càng vui vẻ hơn, quơ bàn tay nhỏ gào khóc vòi vĩnh, với tay về phía Tô Cẩm Tinh.
“Để cháu ôm một cái…”
Tô Cẩm Tinh thận trọng ôm lấy đứa nhỏ từ trong lòng bác quản gia qua, đứa nhỏ chỉ có tý xíu, ôm cũng không nặng, y tá từng nói với cô, cô ta nghi ngờ sức khỏe của Viên Nguyệt không tốt, lúc Viên Nguyệt sinh ra chỉ được có hai ký.
Bác quản gia nhìn bé Viên Nguyệt, nét mặt hết sức hiền từ: “Bé Viên Nguyệt thật nghịch ngợm, tính cách giống cậu chủ trước kia như đúc, không chịu ở yên lúc nào cả! Nhưng vẻ ngoài con bé càng giống Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh đẹp mắt như vậy, tương lai bé Viên Nguyệt của chúng ta nhất định là một người đẹp…”
Lúc còn trẻ, anh ta không chỉ một lần ảo tưởng, nếu có một ngày anh ta và Tô Cẩm Tinh có con, cô nhất định sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất trên đời.
Cô sẽ dịu dàng ôm con gái, nhỏ nhẹ dỗ dàng, hát cho con nghe khúc hát ru êm ái, mà con của bọn họ nhất định cũng là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời, sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mẹ.
Mà bây giờ, hình ảnh trong đầu và cảnh tượng bây giờ —— Bỗng nhiên trùng khớp.
Đây là cảnh tượng mà anh ta khát khao trong mộng biết bao đêm dài..