“Hiểu Hiểu, cậu có thể giúp tớ một việc được không?”
Hà Hiểu Hiểu vừa nghe, lập tức vỗ vỗ ngực: “Cậu nói đi, nếu giúp được nhất định tớ sẽ giúp.”
“Giúp tớ tìm một căn nhà, không cần lớn lắm đâu, lớn quá tớ không thuê nổi, chỉ cần đủ để tớ sống với hai con được rồi.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Cũng phải, bây giờ căn nhà đã bị cậu mợ của cậu chiếm mất rồi.
Sau khi xuất viện đúng là cậu phải tìm một nơi để ở.
Cậu có yêu cầu gì đối với căn nhà không?”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Không có yêu cầu gì cả, chỉ cần đơn giản và ấm áp là được.”
“Được rồi, cứ để tớ lo.”
Hà Hiểu Hiểu rất nhiệt tình và hiệu quả làm việc cũng rất cao.
Ngày hôm sau cô ấy đã nói với Cẩm Tinh rằng đã được tìm được nhà.
Cô ấy lái xe đến đón ba mẹ con họ cùng đi xem.
Đây là một khu chung cư cũ, nhưng mức độ xanh hóa và chất lượng nhà ở cũng rất tốt.
“Quan trọng nhất là chủ nhà rất tốt bụng.” Hà Hiểu Hiểu dắt tay Tiểu Dương rồi dẫn Tô Cẩm Tinh vào nhà: “Đây, cậu nhìn xem.
Một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, một trăm hai mươi mét vuông.
Không phải là lớn quá, nhưng chắc chắn là đủ rồi.
Sau này cậu muốn thuê bảo mẫu thì vẫn có thể ở lại được.
Chủ nhà này định đi nước ngoài nên rất nóng lòng muốn cho thuê.
Giá thuê cũng rất thấp, chỉ một ngàn năm trăm tệ một tháng.
Nhà rẻ như vậy chúng ta có đốt đèn cũng không tìm được đâu.
Cẩm Tinh, lần này chúng ta gặp may rồi.”
Tô Cẩm Tinh cong môi gật đầu: “Đúng vậy, tớ rất may mắn.”
Tin nhắn của Tiên sinh gửi đến: [Có thích căn nhà không?]
Tô Cẩm Tinh đã nghi ngờ, cho nên cô nói thẳng suy đoán trong lòng: [Tiên sinh, căn nhà này là do anh tìm à?]
[Phải, cũng không phải.]
[Rốt cuộc có phải hay không?]
Tiên sinh không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển chủ đề: [Khu nhà này yên tĩnh giữa khu vực ồn ào.
Trường mẫu giáo chỉ cách khu nhà hai phút đi bộ, Tiểu Dương có thể nhập học gần đó.
Bên cạnh còn có siêu thị lớn nên rất tiện mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, hơn nữa cách bệnh viện cũng không xa…]
Cách bệnh viện không xa, cô có thể nhanh chóng đến bệnh viện kịp thời trong bất kỳ tình huống nào.
Tiên sinh thật chu đáo.
Hà Hiểu Hiểu vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu với cô: “… Cẩm Tinh, cậu không biết chủ nhà này nhiệt tình thế nào đâu.
Dĩ nhiên là anh ta chủ động gọi điện cho tớ, nói anh ta cần cho thuê nhà với giá rẻ, hỏi tớ xem có thích không.
Tớ còn sợ ngây người đấy! Bây giờ thuê nhà ở thành phố H khó đến vậy sao? Hơn nữa, cậu nói xem anh ta lấy số điện thoại của tớ từ đâu chứ?”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng bước đến và nói: “Có thể đó là một công ty môi giới bất động sản, phải không? Cậu đã đến công ty môi giới hỏi à?”
“Không, tớ còn chưa kịp đi đến công ty môi giới nữa thì anh ta đã gọi điện rồi.
Tớ còn cảm thấy rất kỳ lạ…”
Tô Cẩm Tinh khẽ hỏi: “Anh ta không nói là lấy số điện thoại của cậu ở đâu sao?”
“Tớ nghĩ xem…” Hà Hiểu Hiểu nhíu mày suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu: “Thật sự không nói.
Cứ đi thẳng vào vấn đề nói là anh ta có căn nhà, bảo tớ đến xem.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Có thể chính là duyên phận.”
“… Mơ hồ như vậy à? Sao tớ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cẩm Tinh, cậu có cảm thấy thân phận của tớ đã bị lộ rồi không? Không được, tớ phải đi báo cảnh sát.
Chuyện này nguy hiểm quá mà.
Còn nữa, trước tiên cậu đừng ở ngôi nhà này, tớ sẽ giúp cậu tìm căn nhà khác.
Tớ luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó kỳ lạ…”
Tô Cẩm Tinh vội vàng kéo tay cô ấy: “Không sao đâu, Hiểu Hiểu.
Căn nhà này… là tiên sinh tìm giúp.”
Hà Hiểu Hiểu sửng sốt: “Lục Tước sao?”
“… Có lẽ là vậy.”
“Hả, Lục Tước này thật sự rất khác với Lục Tước mà tớ biết, như là hai người khác nhau vậy.” Hà Hiểu Hiểu ngước nhìn ông trời mà không nói nên lời: “Đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu chăng.”
Tô Cẩm Tinh đi một vòng quanh căn nhà, lúc này cô mới phát hiện tiên sinh đã thực sự nghĩ đến từng chi tiết tỉ mỉ cả rồi.
Ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ.
Một trong hai phòng ngủ phụ đã được chuyển thành phòng dành cho trẻ em.
Có một giường đơn nhỏ và một chiếc nôi nhỏ.
Sàn nhà trải thảm lông cừu mềm mại, góc tường còn có đồ chơi giống như ngọn núi nhỏ.
Tất cả đều là siêu nhân biến hình mà các bé trai rất thích.
Ngôn Tình Hài
Chiếc nôi nhỏ được phủ một lớp chăn màu hồng có viền ren, vừa nhìn đã biết nó được chuẩn bị cho Tiểu Viên Nguyệt.
Đồ chơi trong nôi đều là đồ chơi bằng nhung mềm mại, trên nôi còn có treo một dãy ngôi sao nhỏ, ên trong còn có chuông, nếu lấy tay khẽ đụng vào sẽ phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Những điều này… rõ ràng là anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để sắp xếp chúng.
Trong phòng ngủ chính, có một chiếc… giường lớn.
Nó lớn hơn chiếc giường trong phòng 1231 của khách sạn Dung Thành.
Không cần nói cũng biết được suy nghĩa của anh.
Tô Cẩm Tinh bất giác hơi đỏ mặt.
Trước kia không phải cô chưa từng chung giường với anh, nhưng từ lần trước cô nói bằng lòng sinh con cho anh thì dường như vấn đề này đã được anh đặt vào chương trình trong một ngày rồi.
Cô mới hết kỳ ở cữ, tiên sinh không đến mức không quan tâm đến sức khỏe của cô mà đã muốn làm chuyện đó chứ… Nhưng mà đã đặt chiếc giường đó ở đây, nghĩa là nhất định trong lòng anh đã có suy nghĩ kia rồi.
“Cẩm Tinh!” Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc chạy tới: “Nhìn xem tớ tìm được cái gì này.”
Tô Cẩm Tinh nhìn kỹ và nhận ra Hà Hiểu Hiểu đang cầm trên tay một… túi tã lót?
Cái đó có kích thước bằng số đo của Tiểu Viên Nguyệt.
“Tiên sinh thật chu đáo quá.
Không chỉ tã mà còn rất nhiều đồ dùng trẻ em khác: núʍ ѵú giả, bình sữa, sữa bột và kẹo nhai.
Một người đàn ông to lớn mà có thể cẩn thận tỉ mỉ như vậy, tớ thực sự ngưỡng mộ tiên sinh quá.”
Tô Cẩm Tinh đi đến một phòng ngủ khác với Hà Hiểu Hiểu.
Trong phòng ngủ này chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc ghế sofa.
Ghế sô pha có đầy đủ những thứ mà bọn trẻ cần dùng, một bộ đồ dùng cho cho trẻ sơ sinh của Tiểu Vân Nguyệt đã được mua rất đầy đủ.
Ngoài ra còn có cặp sách, sách bài tập và hộp văn phòng phẩm để Tiểu Dương đi học.
Trên bàn còn có một con heo đất, rõ ràng là cần phải bồi dưỡng ý thức tiết kiệm của Tiểu Dương nên anh mới cố ý mua.
Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc lắc đầu: “Ai không biết còn tưởng rằng căn phòng này là do bố ruột của đứa bé trang trí luôn đấy, quá để tâm rồi.”
Tiêu Cận Ngôn?
Tô Cẩm Tinh lắc đầu theo bản năng, tính cẩn thận của anh đã có trong tiềm thức.
Trước khi bị tai nạn xe, anh cũng coi như cẩn thận chăm sóc cho cô.
Nhưng kể từ khi Dương Tuyết Duyệt xuất hiện, tất cả sự dịu dàng của anh đều dành cho Dương Tuyết Duyệt.
Tất cả những gì anh cho cô chỉ là sự tổn thương vô tận.
“Cẩm Tinh.” Hà Hiểu Hiểu thở dài: “Cậu hãy sống thật tốt với tiên sinh đi.
Anh ấy thật sự tốt hơn cái tên Tiêu xấu xa đó hàng trăm lần.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “…Còn cậu thì sao?”
Dù gì thì Lục Tước cũng đã từng là một đôi với Hiểu Hiểu nên cô luôn có cảm giác áy náy trong lòng.
Hà Hiểu Hiểu bật cười ha ha: “Cậu đã quên Hoắc Hàn rồi sao? Tớ có thể nói cho cậu biết, Hoắc Hàn là con chó sói nhỏ đáng yêu hay ghen lắm.
Cậu đừng để anh ta nghe thấy những lời này, nếu không anh ta sẽ rất tức giận đấy.”
“Hiểu Hiểu, thỏa thuận là thỏa thuận.
Cậu và Hoắc Hàn đừng có phim giả tình thật, anh ta thật sự không phải người đàn ông đáng tin cậy đâu.”
“Được rồi, được rồi, trong lòng tớ tự biết.
Ngày nào bố mẹ tớ cũng đi theo nhắc nhở, không dễ dàng gì mới ở đây với cậu để tránh bị quấy rầy mà còn bị cậu nhắc tới…”
“Tớ sợ cậu lại rơi vào…”
“Tớ biết.” Hà Hiểu Hiểu nắm lấy tay cô và nói: “Yên tâm đi Cẩm Tinh, tớ biết rõ anh ta là người như thế nào mà.”
Tiểu Dương rất vui mừng, bay vào trong vòng tay của Tô Cẩm Tinh, cọ cọ vào người cô: “Mẹ! Đó là phòng của con và em gái à?”
Vết thương của Tô Cẩm Tinh bị Tiểu Dương cọ khiến cô hơi đau, nhưng cô không muốn đẩy con trai ra mà nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé rồi gật đầu: “Ừ, Tiểu Dương có thích không?”
“Thích lắm.” Đôi mắt của Tiểu Dương lấp lánh: “Mẹ, sao mẹ biết con thích nhất là Iron Man? Chú Diệp nói cho mẹ biết phải không?”
Hà Hiểu Hiểu méo miệng: “Dì Hiểu Hiểu của con không thần thông quảng đại như vậy đâu.
Là bố con mua.”
“Bố con ư?”
“Không phải bố ruột của con, mà là một người bố khác.”.