Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Khi xe chạy đến dưới lầu chung cư của Lý Nhiễm, đúng 9 giờ sáng.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia, đến rồi ạ."
Lực chú ý của Hạ Nam Phương từ trên máy tính dời đi, ngay sau đó dừng trên bó hoa hồng bên cạnh, hơi hơi chếch ánh mắt đi khó nén ghét bỏ.
Nếu hoa này không phải đưa cho Lý Nhiễm phỏng chừng Hạ Nam Phương mắt cũng không chớp không nháy mà trực tiếp quăng vào thùng rác.
Tại sao phụ nữ đều thích những thứ này?
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng anh vẫn cầm hoa hồng, đi bộ lên lầu.
Chung cư mà Lý Nhiễm thuê không có độ bảo an cao cấp, cho nên hoàn cảnh rất bình thường, phương tiện đi lại cũng rất tầm thường, Hạ Nam Phương vừa tiến đến cả người và xe đều không hợp với nơi như thế này.
Sau khi đến nơi, Hạ Nam Phương gõ cửa, khóe môi ẩn ẩn nụ cười, đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Thời gian im ắng, vài phút qua đi, bên trong không truyền đến bất cứ âm thanh nào.
Ý cười trên mặt Hạ Nam Phương dần dần biến mất, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén.
Nhìn chằm chằm tay nắm cửa phòng một lúc, mặt chậm rãi đanh lại.
Nhìn hoa hồng trong tay, đột nhiên cảm thấy thật châm chọc. Trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong giống như đám mây rơi vào trong băng hồ, cảm giác bị phản bội chưa từng có quét qua toàn thân.
Người đàn ông phẫn nộ nhưng khắc chế, biến thành khối điêu khắc lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng.
Nói với người phía sau: "Mở cửa ra."
______
Hoa hồng bị ném vào thùng rác trước hiên nhà cùng chung với rác thải sinh hoạt hỗn loạn dơ bẩn, không nhìn ra sắc thái ban đầu.
Cửa căn hộ bị mở ra, giày da của Hạ Nam Phương nặng nề đạp trên sàn nhà tiến vào, phát ra tiếng trầm vang, gõ nát sự giả dối đang tồn tại.
Những lời nói ngon ngọt ngày xưa đó, những lời âu yếm triền miên đó, bây giờ giống như lời nói dối đều bị vạch trần.
Lộ ra những thứ nguyên bản bên trong... bồn hoa héo rũ rượi, bóng đêm âm u sau ánh mặt trời.
Lý Nhiễm biến mất đã làm trong lòng người đàn ông khống chế dục vọng từ lâu như mọc rễ, giống như con rồng lửa bị mất đi xiềng xích, toàn lực phun hết lửa giận ra bên ngoài không một ai có thể chấp nhận lửa giận đó.
Anh tùy tiện mở mấy ngăn kéo trong tủ ra, trống không.
"Lão đại, sau khi tra camera của chung cư, Lý tiểu thư đã rời đi vào ba ngày trước."
Hạ Nam Phương nhấc chân chậm rãi đi vào phòng ngủ của cô.
Trong một góc khuất của phòng ngủ chất đống thùng giấy, đủ thứ linh tinh được chất lung tung trong đó, tầm mắt Hạ Nam Phương dừng trên cái thùng giấy, nhìn thấy bên trong có đồ vật rất quen thuộc.
Anh khom lưng, lấy vài trang giấy đã rách ra xem thử.
Đó là một bức tranh bị xé nát, bị xé ra thành năm sáu miếng, anh tùy tiện cầm lên hai tờ, lập tức xuất hiện hình dáng một người đàn ông.
Hạ Nam Phương nhìn trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt xanh lét, hàn ý bắt đầu tiết ra.
"Lý Nhiễm, là tôi đã xem nhẹ em."
Cái thùng giấy kia chưa đựng đầy những thứ linh tinh chính là những bức tranh Lý Nhiễm vẽ Hạ Nam Phương.
Tranh đã xét nát kia chất đầy thùng giấy.
______
Buổi sáng hôm đó Lý Ngải rời khỏi Hạ gia, mắt trái nhảy liên hồi, thẳng đến lúc Hạ gia gọi điện đến, rốt cuộc cô ta cũng biết nổi bất an đấy đến từ đâu.
Tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến, nếu có một ngày Lý Nhiễm rời đi, Hạ Nam Phương sẽ như thế nào.
Cho đến ngày hôm nay mới có đáp án.
Nếu Lý Nhiễm không ở bên cạnh, Hạ Nam Phương sẽ biến thành lửa boom bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.
Biệt thự của Hạ gia tráng lệ huy hoàng, giờ phút này bị bao phủ bởi một mảnh áp lực cực thấp, mọi người cố gắng bước nhẹ bước chân, đè thấp âm thanh, hận không thể lúc nào cũng có thể ẩn thân xuống đất.
Lý Ngải từ ngoài sân tiến vào, mới bước vào phòng khách đã thấy Hạ phu nhân và quản gia đang hoang mang lo sợ, người làm trong ngoài biệt thự cũng cúi đầu buồn bã như ve sầu mùa đông.
"Hạ tiên sinh đâu rồi ạ?"
Hạ phu nhân thấy Lý Ngải đến như có điểm hy vọng, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Quản gia một bên vừa trấn an Hạ phu nhân vừa giải thích với Lý Ngải: "Thiếu gia ở trong thư phòng trên lầu."
Mắt thấy Lý Ngải muốn đi lên lầu, quản gia nói thêm: "Thiếu gia mở cửa ngăn cách ra rồi."
Một khi cửa ngăn cách mở ra thì người ở tầng một không thể đi lên tầng hai.
Lý Ngải hoang mang: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ phu nhân lắc lắc đầu, âm thanh đứt quãng: "Giữa trưa sau khi về nhà... sắc mặt của nó trầm ngâm dọa người, sau đó ngay lập tức lên lầu không nói một câu nào lại đập nát hết những chậu hoa trong sân."
Lý Ngải liếc mắt nhìn ra ngoài sân, buổi sáng trước khi cô ta rời khỏi vẫn còn xanh tươi xinh đẹp, giờ đây những bông hoa và mảnh sứ hỗn độn đầy đất.
Lý Ngải ở dưới lầu xoay vài vòng, không biết phải làm thế nào mới được, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng thì bên ngoài vang lên tiếng ô tô bóp còi.
Chỉ thấy trong sân tiến vào một chiếc xe Jeep, thân xe bị nước bùn bám dính, lốp xe bọc dày nặng bùn đất, nhìn thấy là biết ngay từ đường xa chạy về.
Khi Khổng Phàn Đông từ trên xe bước xuống, trong lòng Lý Ngải đang trống rỗng bỗng chốc có chỗ để dựa vào.
Khổng Phàn Đông là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Hạ Nam Phương, anh ta xuất thân từ bộ đội, tính cách quyết đoán, ra tay hung ác, phàm là chuyện của Hạ Nam Phương giao cho anh ta, không có việc nào là không thành.
Lý Ngải thấy Boss lớn gọi Khổng Phàn Đông đến, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng nhiều hơn là an tâm.
Nhìn thấy Khổng Phàn Đông, xa xa chào hỏi: "Lão Khổng!"
Khổng Phàn Đông tháo mũ xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Không biết anh ta từ đâu về đây, làn da ngâm đen nứt nẻ, nhưng ánh mắt rạng rỡ, khi chào hỏi Lý Ngải lộ ra nguyên hàm răng trắng sáng.
Hai người chào hỏi, Lý Ngải đè thấp âm thanh: "Sao anh về thế?"
Khổng Phàn Đông không ở trong thành phố, chuyện Hạ Nam Phương sai bảo anh ta làm, bí ẩn lại quan trọng, càng ít người biết càng tốt.
Khổng Phàn Đông lộ ra hàm răng trắng: "Lão đại gọi đến."
Trong lòng Lý Ngải đã có đáp án, tuy suy đoán là chuyện của Lý Nhiễm nhưng không dám xác định.
Lý Ngải biết rõ nếu Khổng Phàn Đông ra tay, Lý Nhiễm không có trái ngọt để ăn.
"Gọi anh trở về làm gì?"
Khổng Phàn Đông không nói rõ: "Chuyện riêng tư của lão đại."
____
Trên tầng hai, trong thư phòng của Hạ Nam Phương.
Trên vách tường treo tám màn hình theo dõi lớn, không ngừng truyền phát thông tin hình ảnh các cửa đi vào của sân bay vào ba ngày trước.
Khổng Phàn Đông vừa vào cửa nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình theo dõi, hai giờ sau, anh ta mới trầm giọng nói: "Tìm được rồi."
Khổng Phàn Đông là người tài trong việc tìm người.
Bất kể người trốn kỹ đến thế nào đi chăng nữa, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể moi được người từ trong vạn vạn biển người.
Khổng Phàn Đông ấn nút tạm dừng, phóng to bóng người trên màn hình.
Bóng người trên màn hình chỉ được phân nửa, Hạ Nam Phương nhìn kỹ bóng dáng ấy thêm một chút.
"Không sai."
Khổng Phàn Đông biết chút chút về Lý Nhiễm, biết cô là vị hôn thê của Hạ Nam Phương, rất thích lão đại của anh ta.
Thấy Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm vào màn hình, Khổng Phàn Đông hỏi: "Lão đại, muốn tôi làm gì ạ?"
Mắt Hạ Nam Phương vẫn luôn dán trên màn hình: "Đưa người về."
Khổng Phàn Đông cười cười, lại lộ ra hàm răng trắng: "Lão đại, anh cũng biết thủ đoạn của tôi. Bắt người có rất nhiều loại, người sống, tàn phế và người chết."
Khổng Phàn Đông nói đùa hỏi lại: "Anh muốn đưa về loại nào?"
Hàng năm anh ta bôn ba ở khắp nơi, sinh sống không theo một chỗ cố định nào cả, sống cuộc sống hoang dã, thậm chí còn thô bạo hơn.
Hạ Nam Phương cúi đầu nhìn anh ta: "Anh nói xem?"
Khổng Phàn Đông cười ha hả: "Người sống, không thành vấn đề. Vấn đề tìm người thì tôi rất rành nghề, nhưng mà muốn đem người sống về thì có chút phiền phức."
Hạ Nam Phương không đáp, Khổng Phàn Đông tự cảm thấy trò đùa của mình không còn thú vị nữa: "Lão đại, tôi đi đây."
Khi đi đến cửa, Khổng Phàn Đông quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trên vách tường rất to treo đầy màn hình theo dõi, thấy lão đại nhà anh ta cứ một lần rồi lại một lần thu phóng đoạn ngắn vài giây bóng dáng Lý Nhiễm đi ra khỏi cửa lớn ở sân bay kia.
Khổng Phàn Đông lắc đầu, nhịn không được thở dài. Người của Hạ gia đều là thế này, ai ai cũng đều thông minh tuyệt đỉnh, năng lực siêu phàm, nhưng trên phương diện tình cảm đều không thông thuận.
Dường như trời sinh không có căn khiếu về phương diện đó.
Trong sân, Lý Ngải đang chỉ huy công nhân quét tước những chậu hoa rách nát trong vườn, Khổng Phàn Đông thấy một mảnh hỗn độn trong sân, cầm lên một gốc cây hoa quý báu hỏi: "Ai làm thế? Tàn bạo như vậy."
Lý Ngải đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng, nhìn lên lầu: "Vị kia!"
Khổng Phàn Đông ha hả hai tiếng, thấp giọng: "Cô vợ nhỏ của mình chạy mất rồi, lòng dạ chắc chắn là khó chịu!"
______
Lý Nhiễm ngồi xe đen đến thành phố kế bên, ở khách sạn nho nhỏ hai ngày.
Trên người mang theo 5000 tệ tiền mặt, một đường đi không đi trên đường lộ quá phồn hoa, chỗ ở cũng là nhà trọ sinh viên không có đầy đủ tiện nghi.
Đến bây giờ vẫn luôn gió êm sóng lặng, không có ai đi tìm cô.
Ở thành phố kế bên đến ngày thứ tư, cô cảm thấy không quá an toàn, nếu Hạ Nam Phương tra được cô ngồi xe đen sẽ biết được mục đích cô muốn đi, sẽ đặt chân đến huyện thành này.
Vì vậy đến ngày thứ năm cô lại bắt xe đen đi đến thành phố du lịch cách vách.
Trằn trọc thay đổi nhiều chiếc xe, cô đến một nơi gọi là huyện Hà Hạ.
Hà Hạ là một thành phố du lịch, phong cảnh xinh đẹp, nhưng mức độ nổi tiếng không cao, ngoại trừ mùa thu có lá phong đỏ thì những mùa còn lại đều bị ế hàng.
Mấy năm trước cùng bạn bè cùng lớp đến đây sưu tầm tìm hiểu phong tục, lúc ấy đầy khắp núi đồi được lá phong đỏ bao phủ đến say hồng, cô chỉ ở có hai đêm nhưng không bao giờ quên được nơi đây. Chọn nơi này làm nơi đặt chân, ngoài địa hình cô tương đối quen thuộc ra thì giá cả ở đây cũng rất tiện nghi, bây giờ cô không tiện dùng thẻ ngân hàng hoặc Alipay*, mấy ngày nay cô không có tiêu hao nhiều tiền mặt lắm.
(Alipay: ứng dụng thanh toán giống Momo.)
Hà Hạ có rất nhiều đôi vợ chồng mở nhà trọ theo kiểu gia đình, không cần giấy chứng minh nhân dân vẫn có thể vào ở, 30 tệ một đêm. Lý Nhiễm tìm một nhà đôi vợ chồng thoạt nhìn tương đối hiền lành trước tiên thuê ba ngày ở trọ. Di động luôn để chế độ tắt máy, vì phòng ngừa bị tìm được nên ban ngày cô đều ở khu du lịch bên cạnh vòng đi lượn lại đến khi trời tối mới dám trở về.
Cứ như vậy sóng êm biển lặng ở lại mười ngày.
______
Tại Hạ gia, đã là lần thứ ba Khổng Phàn Đông đến đây báo cáo tiến độ cho Hạ Nam Phương, nhưng lần nào cũng không có tiến triển, mặt của Hạ Nam Phương càng ngày càng thêm đen.
"Cho anh mười ngày."
Khổng Phàn Đông có bản lĩnh tìm người giỏi nhất trong đội ngũ, thiếu chút nữa bởi vì Lý Nhiễm mà danh tiếng anh ta bị hủy trong một sớm, mấy ngày này anh ta từ theo dõi cơ bản đã suy đoán ra tuyến đường trốn đi của Lý Nhiễm nhưng không thể tìm thấy được người.
Khổng Phàn Đông sờ sờ cái mũi: "Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, cô ấy là người sống sẽ chạy sẽ nhảy sẽ đi."
"Cho anh thêm ba ngày."
"Tôi đã phong tỏa được cô ấy ở thành phố nào rồi, bây giờ chỉ cần đi đến đó tìm kiếm là được."
"Có tin tức gì thì báo lại cho tôi."
Khổng Phàn Đông nhìn bộ dáng của lão đại nhà mình giống như thờ ơ, như chuyện không có gì quan trọng, nhìn trộm hỏi: "Lão đại, lỡ như Lý Nhiễm không về cùng với tôi thì phải làm sao?"
Hạ Nam Phương bình tĩnh trả lời: "Để tôi dạy anh?"
Khổng Phàn Đông đang tươi cười bỗng cứng đờ, anh ta biết lần này Hạ Nam Phương đã đến cực hạn, thủ đoạn của mình Hạ Nam Phương sao có thể không biết, những lời này có nghĩa là... những thủ đoạn đó của anh ta có thể sử dụng trên người Lý Nhiễm.
Khổng Phàn Đông cười gượng hai tiếng: "Đã biết."
Lý Ngải còn ở dưới lầu chưa đi, Khổng Phàn Đông đem chuyện đó kể lại với cô ta.
Lý Ngải thở dài một hơi: "Hạ tiên sinh muốn vậy thật sao?"
Lý Nhiễm đã hạ quyết tâm rời đi, Hạ Nam Phương làm vậy chẳng phải bức cô ấy càng thêm ác sao?
Khổng Phàn Đông đối với phương diện tình cảm tương đương vô tri vô giác của lão đại nhà mình đánh giá một câu: "!"
Về sau có Lý Nhiễm trong tay, sẽ phải nếm mùi đau khổ!
Lý Ngải mở miệng thở dốc, không biết nên nói gì, trong lòng cô ta toát ra một suy nghĩ... Chuyện này nếu thật sự không được, cô ta cần phải đi báo danh đến Hạ lão gia đang ở viện dưỡng lão Nam Sơn thôi.
_____
Lý Nhiễm ở huyện Hà Hạ hơn một tháng, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn chịu đựng không liên lạc với người bên ngoài, trừ bỏ ngày đó ở sân bay gửi cho cha Lý một tin nhắn thoại ra, ngay cả WeChat cô cũng không có online.
Một tháng sống bình yên làm cô thả lỏng cảnh giác, buổi tối hôm này cô nhịn không được gọi điện thoại về cho cha Lý.
Cha Lý đang ở trấn trên đang tiếp đãi những chuyên gia nông nghiệp từ thành phố đến, sau khi nhận được điện thoại liền xin lỗi cười nói: "Điện thoại của con gái tôi, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại một chút."
Nhóm chuyên gia ở thành phố nhìn nhau, gật gật đầu.
Cha Lý đi tới chỗ yên tĩnh bên ngoài, ý cười kéo dài: "Nhiễm Nhiễm, sao thế con?"
Lý Nhiễm nói đại một lý do, nhiều ngày như thế cô vẫn luôn lo lắng Hạ Nam Phương sẽ đến tìm cha Lý, kinh hồn táng đảm nhịn một tháng nhưng cuối cùng cũng nhịn không được nữa.
Cha Lý ở trong điện thoại cười nói: "Ba rất khỏe, ở nông trại nuôi cấy có mấy chuyên gia nông nghiệp đến từ thành phố tới, mấy ngày nay ngày ngày đêm đêm ba theo chân bọn họ chế tạo ra khối kỹ thuật bên cây trồng, cũng chưa có về nhà."
Lý Nhiễm vừa nghe đã thấy có chỗ không đúng: "Cái gì kỹ thuật đào tạo? Sao mỗi ngày ở trên nông trại không về nhà?"
Cha Lý nói: "Chuyên gia mang đến mấy giống cây ăn quả mới, dự định sẽ cấy tạo với loại cây ăn quả ở địa phương của chúng ta, tạo ra chủng loại mới, bây giờ phải làm thực nghiệm không thể rời khỏi."
Trong lòng Lý Nhiễm cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không thể nói được, dặn dò: "Vậy ba chú ý nghỉ ngơi, không được quá vất vả."
Cha Lý cười đáp ứng.
Đêm đó, định vị của Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương tìm được.